Edit by Shmily#Do not reup#– ————————–
Chung Hàm lái xe chạy ra chợ bán thức ăn để mua xương sườn.
Trước đây hắn đều mua ở trong siêu thị, đều là hàng đặt ở trong quầy ướp lạnh, bởi vì hắn ngại phiền phức cho nên cũng lựa chọn phương thức nhanh và tiện nhất.
Bất quá so về hương vị thì tươi mới sẽ càng tốt hơn.
Cô rất thích ăn xương sườn.
Chung Hàm mặc một thân tây trang hàng hiệu, cùng với những người trong chợ bán thức ăn quả thực có chút không hợp nhau lắm.
Hắn vừa mới xuất hiện liền khiến cho rất nhiều người chú ý tới, nhóm các cô các bác bán đồ ăn chỉ cảm thấy hắn vô cùng đẹp trai, nhóm chị gái mua đồ thì lại nhìn tới bộ tây trang hàng hiệu giá trị có khả năng lên tới bốn con số kia, hận không thể nhìn cho nó nở hoa.
Chung Hàm cẩn thận nhìn mỗi miếng thịt của từng cửa hàng một, cuối cùng quyết định chọn một nơi.
Bác gái bán xương sườn thấy hắn mặc như vậy còn tới đây chọn xương sườn. lúc chặt xương còn cười hỏi: “Cậu nhóc, tuổi còn trẻ tuấn tú lịch sự như vậy, lại tới đây mua đồ ăn, có phải làm cho bạn gái ăn hay không?”
Bạn gái, hắn thích cái từ này.
Trong mắt Chung Hàm hiện lên ý cười ôn nhuận.
Hắn khó có khi mở miệng trả lời: “Ừm.”
Bác gái bán xương sườn đưa đồ cho hắn, lại nói: “Có một người bạn trai như cậu, bạn gái cậu khẳng định là một tiểu mỹ nhân người gặp người thích.”
Ý cười trêи mặt Chung Hàm tức khắc thu về.
Hắn nhận lấy xương sườn, lạnh lùng nói: “Tôi thích cô ấy là đủ rồi.”
Cô không cần người gặp người thích, chỉ có một mình hắn mới có thể thưởng thức cô.
Bác gái thấy chàng trai ban nãy còn mỉm cười nay lại bỗng nhiên lạnh mặt, lập tức bị Chung Hàm dọa sợ, tức khắc ngậm miệng không nói nữa.
Chờ Chung Hàm đi rồi, bà nhìn bóng dáng của hắn, vỗ vỗ ngực nói: “Một chàng trai tốt như vậy, sao có thể dọa người tới thế chứ?”
Chung Khuyết vẫn luôn đi theo ở phía xa, cậu ta cảm thấy Chung Hàm rất không thích hợp.
Trước kia khi còn làm trong công ty, Chung Hàm liền rất ít khi về giữa trưa. Ban nãy sau khi Chung Hàm đi, cậu ta cũng bắt taxi đi theo ngay đằng sau, chờ đến lúc nhìn thấy Chung Hàm vào chợ bán thức ăn, cậu ta liền cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Hơn nữa cậu ta còn có một loại trực giác, Chung Hàm nhất định là đang làm chuyện gì đó không muốn người khác biết.
Nghĩ tới điểm này, cậu ta liền có chút hưng phấn không rõ lý do, chỉ cần bắt được nhược điểm của Chung Hàm thì cho dù Chung Hàm có quản lý công ty giỏi tới đâu đi nữa cũng không có khả năng ở lại công ty. Như vậy cậu ta liền có cơ hội trở về công ty rồi.
Một đường đi theo Chung Hàm về nhà, cho rằng Chung Hàm sẽ còn đi đâu nữa, kết quả không ngờ tới là hắn lại chẳng đi đâu cả, ngược lại là trực tiếp về nhà.
Nhìn Chung Hàm lấy chìa khóa ra mở cửa, Chung Khuyết cảm thấy buồn bực, chẳng lẽ là cậu ta suy nghĩ nhiều?
Vân Phiếm Phiếm đang cho cá vàng ăn, hai ngày trước hắn có mua một cái bể cá to đặt ở trong phòng khách, lại mua thêm mấy con cá vàng.
Vân Phiếm Phiếm sinh hoạt trong nước đã lâu nên đối với cá luôn có loại cảm giác thân thiết lạ thường, có đôi khi chẳng cần làm gì, chỉ đứng nhìn cá bên trong bể thôi cô cũng cảm thấy rất vui vẻ rồi.
Nhìn thấy Chung Hàm trở về, ánh mắt Vân Phiếm Phiếm sáng lên nói: “Anh về rồi?”
Chung Hàm cởϊ áσ khoác ra, ném ở trêи sofa, nhấc cái túi trong tay lên: “Buổi trưa ăn thịt kho tàu.”
Vân Phiếm Phiếm lập tức cảm thấy nước miếng sắp rớt tùm lum.
Chung Hàm làm thịt kho tàu thực sự rất ngon, cô thấy hắn đi vào bếp cũng lẽo đẽo theo sau.
Chung Hàm đổ xương sườn ra rửa, Vân Phiếm Phiếm nhìn liền cảm thấy ngứa ngáy chân tay, cô đối với loại chuyện này tương đối tò mò, nhìn Chung Hàm dò hỏi: “Có cần em giúp gì không?”
Chung Hàm đã rửa xong xương sườn, thấy trong mắt cô tràn ngập khát vọng, Chung Hàm liền lấy rau dưa từ trong tủ lạnh ra đưa cho cô nói: “Em rửa rau giúp anh?”