Editor: Hựu Ngạn
Từ cửa hàng đồ uống đi ra đã 4h17, Lâm Thư Dung bắt taxi, dẫn Thanh Nhược trực tiếp trở về.
Lúc này bố mẹ Lâm đều đang ở tiệm cơm, taxi dừng ở cửa tiểu khu, sau khi xuống xe, Lâm Thư Dung đưa cô lên nhà.
Từ trong túi móc ra chìa khóa mở cửa, sau khi mở cửa liền thuận tay ném chìa khóa lên tủ, lấy cặp sách từ trên vai xuống cầm trên tay, hỏi Thanh Nhược "Anh vào thu dọn đồ đạc, em muốn ngồi ở đây chờ hay đến phòng anh?”
Thanh Nhược nghiêng đầu nhìn ba đôi dép bên cạnh tủ ra vào, hẳn là của gia đình họ, Lâm Thư Dung không đổi giày, cô cũng không hỏi chuyện đổi giày, đóng cửa lại "Phòng anh ở đâu?”
Lâm Thư Dung đi qua phòng khách, tới phòng đầu tiên nối liền với hành lang phòng khách, đứng ở cửa cười với cô "Lại đây.”
Thanh Nhược mỉm cười đi tới.
Phòng của Lâm Thư Dung không lớn, bố trí cũng rất đơn giản, tủ sách nhiều tầng trống rỗng, chỉ có một ngăn là có để vài ba cuốn truyện.
Lâm Thư Dung vứt túi đeo chéo vào một góc, mở tủ ngồi xổm xuống, từ phía dưới lấy ra một cái ba lô có hai quai lớn, thuận tay để sang bên cạnh, sau đó bắt đầu lấy quần áo từ trong tủ ra ném lên giường.
Thanh Nhược cũng không ngồi, cô đứng ở góc bàn học nghiêng người nhìn, tủ quần áo của Lâm Thư Dung rất trống rỗng, phía trên chỉ treo sáu bảy bộ đồ đơn giản, dưới cùng là một hàng áo ngắn tay mỏng, áo len cùng mấy cái quần jean được gấp lại.
Lâm Thư Dung lôi ra hai bộ đồ lót giữ ấm màu tối, hai cái quần jean màu đen và xanh đậm, hai chiếc áo len màu trắng và xám nhạt, tất cả đều ném lên giường. Hắn cởϊ áσ khoác đang mặc trên người vứt lên ghế, từ trong tủ lấy ra một chiếc áo khác dài và dày hơn, cũng màu đen, thay vào. Sau đó hắn xách balo bước ra ngoài, Thanh Nhược cũng đi theo, đứng ở cửa phòng nhìn.
Lâm Thư Dung ngồi xổm xuống trước tủ giày, lấy ra một đôi giày thể thao màu trắng, trực tiếp bỏ vào trong cặp sách. Hắn hiện đang đi giày thể thao màu đen, nhưng chúng trông cũng không được sạch sẽ cho lắm.
Khi trở về phòng, hắn bắt đầu nhét áo và quần vừa lấy ra vào trong balo. Thanh Nhược dở khóc dở cười tiến lên đè tay hắn lại "Để em làm cho."
Lâm Thư Dung quay đầu nhìn cô, rất ngoan ngoãn mà buông tay ra. Hắn cũng không thích việc thu dọn đồ đạc.
Thanh Nhược đem tất cả quần áo hắn đã ném vào lúc trước toàn bộ lấy ra, bao gồm cả đôi giày được nhét thẳng xuống dưới đáy balo.
Thanh Nhược quay đầu hỏi "Có túi nilon không?”
Lâm Thư Dung đứng bên cạnh tủ quần áo, còn đang lấy ra một cái áo khoác khác "Muốn làm gì?”
Thanh Nhược không trả lời "Cho em một cái.”
Hắn cúi người, vứt chiếc áo khoác trong tay xuống giường, sau đó kéo ngăn bàn ra tìm túi nilon, bên trong chứa đều là hộp thuốc lá cùng một số đồ vật lộn xộn, chỉ khi mở đến ngăn thứ tư mới miễn cưỡng tìm ra một túi nhựa nhăn nhún màu đỏ đưa cho Thanh Nhược "Cái này có được không?”
Thanh Nhược nhận lấy xem kích cỡ, gật gật đầu.
Kéo cái túi nilon nhàu nát vài lần, cầm đôi giày thể thao dưới balo của hắn ra, trước tiên để chúng sang một bên, lấy khăn ướt từ trong cặp sách của mình, lau một vòng trong balo của hắn rồi dùng giấy vệ sinh lau lại cho sạch sẽ, sau đó đem tờ giấy đã bẩn cùng túi khăn ướt đưa cho Lâm Thư Dung "Vứt đi.”
Lâm Thư Dung cầm lấy rồi vo thành hình tròn, cục giấy sau một đường bay parabol đã nằm trong thùng rác.
Thanh Nhược bỏ giày vào túi rồi bắt đầu gấp quần áo cho hắn.
Lâm Thư Dung đứng dựa vào tủ, châm một điếu thuốc, nhìn cô gấp quần áo cho hắn gọn gàng, chỉnh tề, mặt mày ôn nhu nhẹ giọng nói với hắn "Giày nhất định phải dùng túi nhựa bọc qua rồi mới có thể đặt chung một chỗ với quần áo.”
"Ừm~" Hắn ngậm điếu thuốc, ngẩn người nhìn hình ảnh ấm áp trước mắt, trả lời không chút để ý.
Cô đặt hai chiếc quần vào trước, áσ ɭóŧ giữ nhiệt, áo len, và cuối cùng là áo khoác dày của hắn. Balo được dựng đứng lên, bên trong còn thừa rất nhiều chỗ trống. Sắp xếp xong tất cả rồi cô mới quay đầu hỏi hắn "Anh định đi đâu vậy?”
Lâm Thư Dung tiến tới gạt tàn thuốc vào trong gạt tàn trên bàn học, đi đến bên giường khom lưng nhìn cô cười "Mang em bỏ trốn.”
Thanh Nhược nghiêng đầu nhìn hắn.
Hắn vẫn cười như trước, tà khí cùng kiêu ngạo.
Thanh Nhược đột nhiên mỉm cười rạng rỡ "Vậy có muốn mang thêm chút quần áo hay không?”
Lâm Thư Dung lắc đầu "Đủ mặc rồi, đưa theo nhiều phiền phức.”
Thanh Nhược mím môi "Qυầи ɭóŧ và vớ đâu?”
Lâm Thư Dung nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, lại cúi đầu liếc thấy miệng balo còn chưa đóng khóa, nhún nhún vai, quay đầu lại ngồi xổm bên cạnh tủ quần áo mở ngăn kéo phía dưới ra, tùy tiện cầm một vài cái rồi nhanh chóng nhét vào trong cặp "Được rồi.”
Thanh Nhược đẩy hắn một cái "Đi tìm hai cái túi, phải sạch sẽ, tốt nhất là dày một chút, không cần quá lớn.”
Lâm Thư Dung đứng yên trợn mắt, nhưng cuối cùng cũng chấp nhận đi tìm túi trong phòng cha mẹ.
Thời điểm hắn trở lại, tất cả đồ lót và vớ vừa nãy bị hắn tùy tiện nhét vào đã bị cô lấy ra.
Cái gì chưa được gấp thì dồn sang một phía, bên còn lại là những đồ đã được gấp gọn gàng, hiện tại trong tay cô đang cầm chiếc quần boxer của hắn, vuốt phẳng, sau đó gập đôi lại, xếp cẩn thận, lại đặt cùng một chỗ với đống đồ đã gấp.
Lâm Thư Dung đưa túi cho cô, cô nhận lấy rồi bỏ qυầи ɭóŧ vào, động tác rất thành thạo và khéo léo tỉ mỉ.
Sau đó đem vớ của hắn từng đôi từng đôi phân loại ra, còn để ý thấy có một đôi tất đã cũ, hơi giãn ra. Thanh Nhược đặt nó sang một bên "Cái này không mang theo, đổi đôi khác đi.”
Lâm Thư Dung mỉm cười, cầm lấy đôi vớ đó đi qua kéo ngăn tủ, ném vào "Không cần, thế là đủ rồi.”
Hai cái túi được cô sắp xếp thật cẩn thận đặt gọn gàng trong balo của hắn.
"Còn cái gì cần mang theo nữa không?"
Lâm Thư Dung nhìn cô cười, không lên tiếng.
Thanh Nhược nhìn hắn, "Hử?”
Lâm Thư Dung lắc đầu.
Cô cúi đầu, kéo khóa của balo lên.
Lâm Thư Dung tiến lại gần, đứng ở phía sau lưng cô, chần chừ do dự vươn tay, cuối cùng lại nhìn tay phải của mình ngẩn người.
Thanh Nhược đóng cặp lại, đứng thẳng dậy, xách theo balo của hắn xoay người, nhìn thấy hắn đang phát ngốc ở phía sau, liền cười hỏi "Làm gì vậy?”
Lâm Thư Dung nhìn cô, có chút phản ứng không kịp, vươn tay nhận lấy balo "Không việc gì, đi thôi.”
Thanh Nhược nhẹ nhàng đẩy hắn một cái "Đợi một lát.”
Lâm Thư Dung đang ngẩn người đứng ở cửa, trên lưng vẫn còn đeo balo, trông rất ngoan ngoãn, giống như nơi này không phải là phòng của hắn. Cô là chủ nhân, còn hắn mới là khách đến chơi.
Chiếc áo khoác lúc trước hắn thay ra tiện tay ném lên ghế, Thanh Nhược đi tới cầm trên tay, giũ giũ cho thẳng "Có sọt đựng quần áo bẩn không?”
Lâm Thư Dung lắc đầu, cô thấy thế liền vuốt phẳng những nếp nhăn trên áo rồi mới treo lên tay vịn của ghế.
Trên bàn học rất bừa bộn, Thanh Nhược đi đến góc tường cầm lấy thùng rác, một tay cầm thùng rác, một tay ghép dọn mặt bàn cho sạch sẽ. Toàn bộ những thứ không dùng nữa đều bị vứt đi, sau khi bỏ hết đầu thuốc lá, cô đưa gạt tàn cho hắn "Vệ sinh một chút.”
Lâm Thư Dung mím môi tiếp nhận gạt tàn, vào phòng tắm thành thành thật thật rửa sạch.
Có trời mới biết gạt tàn này từ lúc hắn mua đến bây giờ chưa từng dọn.
Vòi nước được mở ra, rửa trôi đi một ít bụi bẩn ở bề mặt, tuy nhiên vẫn còn rất nhiều tàn thuốc ngoan cố bám lại vì đã tồn đọng quá lâu. Lâm Thư Dung nghĩ đến bà tiểu quản gia ở bên ngoài, nhìn vào gương, thở dài. Cuối cùng hắn vẫn ngoan ngoãn kéo tay áo khoác lên một chút, sau đó thò ngón tay ra tiếp xúc với nước máy lạnh lẽo mùa thu, bắt đầu chà xát đáy gạt tàn.
Lúc hắn cầm gạt tàn còn nhỏ nước đi ra, Thanh Nhược đã sắp xếp phòng thật gọn gàng, đang cầm khăn ướt lúc trước lau balo để chùi bàn, đồ đạc đặt trên bàn đều được cô tỉ mỉ lau qua một lần.
Lâm Thư Dung đặt gạt tàn thuốc lá lên bàn.
Thanh Nhược đang dọn dẹp nhìn thoáng qua, thấy nước vẫn còn nhỏ giọt, liền đưa tay cầm gạt tàn lên lau khô.
Lâm Thư Dung đứng ở phía sau cô, lần này mím chặt môi, không chút do dự duỗi tay ra ôm lấy eo cô, l*иg ngực của hắn dán lên lưng cô.
Thanh Nhược hoảng sợ "Lâm Thư Dung!”
Trong giọng nói còn mang theo chút kinh ngạc.
Cằm Lâm Thư Dung đặt trên vai cô, mắt khép lại, trả lời, "Ân.”
Thanh Nhược hơi vặn vẹo thắt lưng "Trên tay anh vẫn còn ướt a”
Hắn siết chặt hai cánh tay, không buông, cũng không cho cô đi ra ngoài, nghe thấy lời cô nói thì bắt đầu cười. Hắn nghiêng đầu hướng lỗ tai cô mở miệng "Thanh Nhược.”
Trầm thấp, từ tính lại khàn khàn.
Âm thanh ấy như xoáy sâu vào lòng Thanh Nhược, làm cho tâm cô mềm nhũn, thân thể không tự giác cũng trở nên hơi run rẩy, ngoan ngoãn đáp "Ừm.”
Lâm Thư Dung ôm Thanh Nhược trong ngực, phía sau còn đeo balo cô thu thập, thở dài, sau đó kề sát vào, hôn lên sườn mặt cô.
Lúc Thanh Nhược còn đang ngơ ngác, hắn mở miệng "Chúng ta ở bên nhau đi, chính là loại quan hệ giống như tình yêu vậy đó."
Thanh Nhược chớp chớp mắt, nhìn bức tường phía trước không trả lời.
Lâm Thư Dung lại tiến tới gần hôn cô một cái "Anh chưa bao giờ thích một người nhiều đến như vậy. Bây giờ anh không thể cho em bất cứ thứ gì, anh cũng không dám hứa hẹn với em, nhưng chỉ cần em muốn, anh sẽ nỗ lực làm việc chăm chỉ."
"Nếu như, anh giành được quán quân trận chung kết, em liền gả cho anh."
"Được không?"
Thanh Nhược quay đầu, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Hắn hơi nghiêng người sang một bên, trong đôi mắt màu đen là thật nhiều ôn nhu cùng lưu luyến.
Cô khẽ cong môi, nói "Được.”
Lâm Thư Dung thở phào nhẹ nhõm, bàn tay đang ôm eo Thanh Nhược nâng lên đặt sau gáy cô, chậm rãi tới gần, giống như một loại tín ngưỡng thật thiêng liêng, thật sùng bái. Hắn hôn lên môi cô, nhưng chỉ nhẹ nhàng chạm một chút liền nhanh chóng lui ra, bàn tay vẫn đỡ sau đầu cô, trán hai người kề sát vào nhau.
Nhắm mắt lại, che đi nước mắt đang chực chờ rơi, mở miệng là thanh âm ôn nhu đến cực điểm "Anh thề, anh nhất định phải cưới được em.”
**
Tôi nhất định sẽ cưới được em, Thanh Nhược.
Tại sao tôi lại thích em nhiều như vậy?
So với game.
So với bản thân tôi.
Càng thích.
—— [Hộp đen]