Editor: Hựu Ngạn
Lâm Thư Dung hiện đang ở cửa hàng của cha mẹ giúp đỡ, tiệm cơm nhỏ này được mở gần tiểu khu, có hai mặt tiền, buôn bán thường thường, không tốt cũng không xấu. Chủ yếu là bán một ít nguyên liệu nấu ăn đơn giản, thức ăn nhanh cùng với cơm chiên linh tinh.
Nhộn nhịp nhất là thời điểm bữa sáng, bữa trưa và bữa tối.
Ngoài cha mẹ Lâm Thư Dung, thì còn thuê thêm hai người công nhân. Sau khi tan học, Lâm Thư Dung cũng sẽ qua đây hỗ trợ một chút.
Đã gần tám giờ, trong tiệm cơm cũng bắt đầu vắng khách, Lâm Thư Dung đang đợi ở phòng bếp để lấy đồ ăn, cha Lâm đem cơm chiên đặt lên quầy "Tiểu Thư, bàn số 2 ở cạnh cửa."
Lâm Thư Dung khẽ ừ một tiếng, người đứng thẳng dậy, trong tay là cơm chiên, cầm lấy đôi đũa ở trong ngăn tủ bên cạnh, bưng đến bàn số hai.
Bàn có hình chữ nhật và đều được làm bằng gỗ, cô gái ngồi hướng ra phía đường, đang cúi nghịch điện thoại. Lâm Thư Dung đi qua, đem cơm đặt ở trên bàn "Cơm chiên của cô."
Cô gái ngẩng đầu nhướng mày "Cảm ơn."
Lâm Thư Dung không nói chuyện, quay trở lại phòng bếp lấy một cái bát nhỏ và thìa để múc canh cho cô. Thời điểm đi về phía cô gái, anh nhận ra rằng cô đang xoay người lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt anh. Lâm Thư Dung có chút không tự nhiên nghiêng đầu đi, có lẽ cũng cảm thấy chính mình không được lịch sự nên cô gái hơi cúi đầu xuống.
Lâm Thư đem cơm chiên đặt ở trên bàn, hai tay thu vào trong túi áo hoodie to rộng, rồi sau đó nhanh chóng quay lưng đi.
Trong cửa hàng càng ngày càng ít người, dần dần chỉ còn lại hai cái bàn, Lâm Thư Dung ngồi xem TV trong khu vực được bố mẹ ngăn cách để đặt quầy thu ngân. Thỉnh thoảng liếc mắt một chút ra ngoài, cũng không biết từ khi nào thì cái bàn kia chỉ có dư lại chén đĩa.
Lâm Thư Dung thở phào nhẹ nhõm, quay đầu tiếp tục xem TV.
Một lát sau, mẹ Lâm bưng bát đĩa đã được rửa sạch sẽ đi vào,"Thư Dung, con về trước đi, trở về dọn dẹp một chút rồi ngủ, sáng mai con còn phải đi học đấy."
"Ừm mẹ." Lâm Thư Dung lên tiếng, đứng dậy đem điều khiển từ xa đặt lên ngăn tủ trên cao, mở ra ngăn kéo, quay đầu lại nói, "Mẹ, con lấy mười đồng"
Mẹ Lâm đang ngồi trên băng ghế nhỏ phía sau chậu nước lớn, ngẩng đầu nhìn anh cười, "Đừng mua thuốc lá nha"
Lâm Thư Dung gật gật đầu, rút mười đồng bỏ vào trong túi áo hoodie rồi bước ra ngoài.
Bên ngoài tiểu khu là một dãy phố không phải là tiệm cơm nhỏ thì cũng chính là mấy sạp hàng quán, còn có vài cửa hàng bán quần áo. Chỗ rẽ tại góc đường có một quầy tạp hóa, Lâm Thư Dung móc mười đồng trong túi ra "Ông chủ, lấy một gói thuốc lá."
Hắn thường tới đây mua nên ông chủ cũng quen mặt, đem thuốc lá cho hắn rồi thu tiền, còn cùng hắn nói chuyện phiếm "Hôm nay trong tiệm không bận hả?"
Lâm Thư Dung gật gật đầu "Không bận lắm."
Cầm bao thuốc lá đứng ở lối ra vào cửa hàng, hủy đi bọc trong suốt chống thấm nước bên ngoài, lại xé giấy đóng gói ở miệng. Tiện tay vứt vào thùng rác trước cửa, rút ra một
điếu thuốc rồi châm lửa.
Trời đã vào cuối thu, sắc trời vào lúc 9h tối đến u ám mù mịt, đèn đường màu vàng cam được thắp lên thưa thớt trông càng hiu hắt. Trên phố có một vài quầy hàng rong, nhưng hiện tại cũng chỉ còn lại một vài chiếc xe tải chở trái cây đậu ở ven đường, cửa phía sau xe mở tung ra.
Lâm Thư Dung hút một hơi sâu, rồi sau đó quay lại gật đầu với ông chủ cửa hàng tạp hóa "Ông chủ, đi đây."
Hắn nhấc chân đi về phía cửa tiểu khu.
Nhà hắn sống ở trong tiểu khu này, năm trước vừa mới mua phòng ở, mẹ Lâm đã tốn rất nhiều tâm tư để sắp xếp trang hoàng lại.
Đi được hai bước, hắn đặt điếu thuốc lên thùng rác gõ vài cái, tiện tay gạt đi tàn thuốc, quay đầu lại nhìn người đang đeo đeo ba lô cách đó vài bước.
Lâm Thư Dung không mở miệng, cô cũng không mở miệng.
Lâm Thư Dung nhìn cô, cô nắm chặt lấy quai ba lô cũng không nói tiếng nào.
Đợi một lúc, Lâm Thư Dung xoay người quẹt thẻ kiểm soát ra vào, sau lưng vang lên tiếng bước chân vội vã chạy vào trước khi cánh cổng đóng lại.
Từ cánh cửa này đi vào, tòa nhà thứ hai chính là nhà của Lâm Thư Dung, nhưng hắn không dừng lại mà còn cố ý đi thêm nửa vòng nữa trên con đường xanh của tiểu khu rồi cuối cùng đứng ở bên hồ nhân tạo.
Lâm Thư Dung lấy bao thuốc và bật lửa từ trong túi ra, muốn đốt một điếu.
Không gian bên hồ thoáng đãng, có chút gió hiu hiu thổi, hắn nghiêng đầu, một tay kẹp điếu thuốc đưa lên miệng, một tay cầm bật lửa, lại mở bàn tay ra để che chắn gió.
"Ba." bật lửa phát ra ngọn lửa màu cam, ở nơi bàn tay hắn không có ngăn trở, ánh sáng ấm áp ấy liền in hằn trong đôi mắt Thanh Nhược - người đã theo sau hắn nãy giờ.
Thanh Nhược nhấc chân nhẹ nhàng tiến lại gần hồ nhân tạo, cùng hắn đứng một hàng nhưng lại cách nhau khoảng hai ba bước.
Lâm Thư Dung rít một hơi, khi nói chuyện khói thuốc trong miệng tràn ra theo làn gió, toàn bộ đều bay về phía Thanh Nhược.
Đậm đặc, rồi nhạt dần, cuối cùng tản đi.
"Đi theo tôi làm gì?" Hắn nói chính là tiếng Tấn Thành, giọng địa phương rất nặng.
Thanh Nhược nghiêng đầu. Lâm Thư Dung không cao lắm, tựa hồ vừa mới đến 1m8 hoặc là dưới 1m8 một chút nên cô nghiêng đầu là đã có thể nhìn thấy hắn, không cần phải cố ý đưa tầm mắt hướng lên quá cao.
"Anh là ' Lãnh Xà ' sao?" Cô nói lại là tiếng phổ thông tròn trịa rõ ràng, có phần không phù hợp với một thành phố cấp ba, cấp bốn như Tấn Thành.
Lâm Thư Dung nâng điếu thuốc lên hút, lắc đầu. "Không phải. Cô nhận nhầm người."
Người bên cạnh không nói gì, chỉ là lật túi xách, cô lấy điện thoại ra khỏi túi, mở sáng màn hình, sau đó đi về phía Lâm Thư Dung.
Lúc này, cô dường như hoàn toàn đã không còn dáng vẻ do dự cùng nhút nhát lúc trước. Thanh Nhược giơ di động ra ngay trước mắt hắn, trên màn hình là bức ảnh của một thiếu niên mặc quần áo chiến đấu, hai tay đặt ở trong túi, nhìn thẳng vào ống kính.
Trên ảnh chụp có dòng chữ màu trắng: "Lãnh Xà, tên tiếng Trung: Lâm Thư Dung, chiến đội Tia Chớp ADC."
Tóc chàng trai trên bức ảnh có chút dài, tóc mái hơi che đi mắt trái. Khuôn mặt trắng nõn không có khuyết điểm, nét mặt còn non nớt nhưng ánh mắt lại toát lên kiêu ngạo cùng cuồng vọng không ai bì nổi. Thiếu niên hơi nâng cằm, nhìn chằm chằm vào máy ảnh.
Lâm Thư Dung thần sắc bình tĩnh lắc đầu "Không phải. "
Màn hình điện thoại di động bị lấy ra, cánh tay bị người ta kéo mạnh một cái, cơ thể Lâm Thư Dung chuyển động, đối mặt với ánh mắt như có đốm lửa lập lòe của cô gái.
"Lâm Thư Dung, anh vắng mặt trong trận chung kết thế giới, sau đó không có tin tức gì. Tia Chớp và nhà vô địch thế giới S3 lỡ mất dịp tốt. Tôi đã ở trận chung kết đó đợi anh, nhưng không có đợi được anh. "
"Bây giờ là S5, Tia Chớp thậm chí còn không thể vượt qua được vòng bảng."
"Tôi nghe nói, anh có thể ở Tấn Thành, cho nên tôi tới tìm anh."
Lâm Thư Dung lui ra hai bước, dụi tắt nửa điếu thuốc trong tay, bước chân rất nhanh, thanh âm có chút trầm xuống mang theo tàn nhẫn "Đã nói cô nhận nhầm người. Nếu còn đi theo tôi lải nhải, tôi sẽ tìm bảo vệ đến giải quyết. "
Phía sau lưng vang lên một tiếng hô to xé rách "Lãnh Xà! Lâm Thư Dung! "
Lâm Thư Dung bước chân không dừng lại, cấp tốc đi xuyên qua con đường màu xanh, trong tay cầm thẻ kiểm soát ra vào, không một chút do dự đóng sầm cửa kính, sau đó cũng không chờ thang máy, trực tiếp đi cầu thang bộ.
Lâm gia ở tầng chín, dù đã cuối mùa thu, nhưng lúc này Lâm Thư Dung cả người đều đổ mồ hôi. Nắm lấy chìa khóa để mở cửa, cha mẹ vẫn chưa về, trong nhà một mảnh tối tăm hắc ám.
Lâm Thư Dung bật đèn, ở cửa thay giày, khom lưng đem giày bỏ vào tủ.
Sau đó lại tắt đèn phòng khách, giẫm lên ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo bước vào phòng mình rồi thả mạnh cơ thể xuống giường. Điện thoại để trong túi cộm lên nên có chút khó chịu, Lâm Thư Dung nghiêng người, lấy chiếc di động cũ trong túi quần ra để sang một bên cùng với bật lửa, thuốc lá và chìa khóa.
Hắn cứ như vậy nằm sấp trên giường. Không biết qua bao lâu, bên ngoài chợt vang lên tiếng mở cửa, ngay sau đó là âm thanh nói chuyện của cha mẹ Lâm.
Tiếng di chuyển của dép lê tới gần, mẹ Lâm gõ cửa "Thư Dung, đã ngủ chưa?"
Lâm Thư Dung không trả lời. Đầu quay sang một bên.
Mẹ Lâm lại gõ cửa "Thư Dung, con ngủ rồi sao? "
"Mẹ, ngủ rồi." Giọng Lâm Thư Dung truyền ra từ trong tấm chăn bị hắn đè ép, có hơi khó chịu buồn bực.
Mẹ Lâm ai một tiếng "Vậy ngủ thật ngon nha con trai."
Sau đó, tiếng TV trong phòng khách được vặn nhỏ đi, giọng nói của hai vợ chồng già cũng gần như không thể nghe thấy.
Cha mẹ Lâm mỗi ngày đều phải dậy sớm để đến cửa hàng nhỏ chuẩn bị trước rất nhiều thứ nên hai người thu dọn một chút, tắt TV, tắt đèn, âm thanh đóng cửa lại vang lên. Thế giới trở về một mảnh yên tĩnh.
Lâm Thư Dung từ trên giường ngồi dậy, rèm cửa không được kéo ra, ánh trăng bên ngoài chiếu vào cửa sổ, ánh sáng trong phòng yếu ớt nhàn nhạt. Hắn từ lâu đã quen với bóng tối nên lúc này đại khái đều nhìn thấy rõ ràng.
Đứng dậy đi đến bàn học và mở máy tính.
Máy tính đời đã cũ nên khởi động rất chậm. Cha mẹ Lâm không cần máy tính. Cáp mạng là loại dùng chung với cả tiểu khu, tốc độ internet kém đến nỗi ngay cả video cũng không thể xem, chỉ có thể lên Baidu tra cứu một ít thông tin.
Phải mất gần năm phút để bật máy và một phút để tải trang.
Lâm Thư Dung mở web tìm kiếm, mím môi, gõ hai chữ "Lãnh Xà". Nhảy ra đầu tiên là hình ảnh giới thiệu của rất nhiều các loại rắn khác nhau và một số liên kết Taobao.
Lâm Thư Dung chăm chú xem, cuối cùng ở vị trí trung tâm nhìn thấy: Chiến đội Tia chớp Lãnh Xà vắng mặt trong trận chung kết toàn cầu S3.
Lâm Thư Dung tiếp tục kéo xuống, phía dưới còn có một số nội dung tìm kiếm có liên quan đến Đội Tia Chớp Lãnh Xà.
Từ liên quan cuối cùng là: Lãnh Xà Lâm Thư Dung
Lâm Thư Dung không mở ra, quyết định đóng trang web lại, ngẩn người nhìn màn hình máy đen ngòm.
Bây giờ đã là S5.
Hai năm rồi.
Giới thể thao điện tử vốn là một vòng tròn tốc độ cao, hai năm cũng đủ để cho cái này vòng đua này đổi mấy đợt sóng người.
Lâm Thư Dung suy nghĩ một lúc, sau đó trực tiếp tháo ổ cắm máy tính ra, nằm sấp trở lại giường.
Ưu điểm lớn nhất của máy tính cũ là pin rất bền, dù chỉ còn một viên pin cũng không cần phải vội vàng sạc.
Lâm Thư Dung kiểm tra một chút đồng hồ báo thức sáng mai, ném điện thoại di động sang bên cạnh, chuẩn bị ngủ.
Dù đã nhắm mắt lại nhưng vẫn không cách nào ngủ được. Một lát sau, Lâm Thư Dung xoay người ngồi dậy tìm gói thuốc lá bị ném dưới chân giường, lại châm một điếu, rít sâu, sau đó hắn cầm di động được đặt bên cạnh gối.
Đã một giờ bốn mươi.
Lâm Thư Dung mím môi, cảm thấy thật mỉa mai, không biết lần cuối hắn thức khuya như vậy đã là khi nào.
Trong bóng tối lật tay phải của mình để xem, nơi đó có một khoảng trống, thiếu hai ngón tay, là ngón trỏ và ngón giữa.
Lâm Thư Dung bật cười chua chát, sau đó đưa bàn tay tàn tật của mình chạm vào vết sẹo kéo dài 5, 6cm trên trán.
Vết sẹo tựa như một con rắn rết, một con rết khiến người ta buồn nôn và kinh tởm.
Lâm Thư Dung, ngươi còn ảo tưởng cái gì nữa?
Những điều đó, sớm đã không còn nằm trong thế giới của hắn.
Phế nhân, không đủ tư cách nói về ước mơ.