Quyển 1 - Chương 1

Trong giờ nghỉ trưa, Giang Xác ngăn Tô Niệm ở bên ngoài phòng học.

Nam sinh cột áo khoác đồng phục thõng bên hông thon nhỏ, hai cái cúc trên cùng của áo sơ mi cũng không cài ngay ngắn, lộ ra phân nửa l*иg ngực màu lúa mạch to lớn, cánh tay chắn ngang bên tường, lúc rũ mắt thấy người, trên khuôn mặt đẹp trai cool ngầu bất cần, mở miệng hỏi:

“Hoa khôi nhỏ, ăn cơm chung nhé?”

Tô Niệm nín thở, thật là sắp ghét cái tên chết tiệt này đến chết rồi.

Cô đang định nói ít gì đó từ chối, nhưng đột nhiên, một bàn tay không lạnh lẽo nắm chặt bả vai cô, che chắn trong lòng.

Mùi hương lạnh nhàn nhạt truyền tới, lưng cảm giác được sự quen thuộc, làm lòng người yên tâm ấm áp, Tô Niệm hơi ngẩn ra, ngẩng mặt nhìn sang.

Rồi sau đó liền lộ ra mặt cười ngọt ngào vui mừng:

“Anh Ninh, em đợi anh lâu quá!”

Tô Niệm trông rất đẹp, áo sơ mi trắng sạch sẽ tôn lên dáng người hoàn hảo của thiếu nữ, váy đồng phục phong cách nhật bản ngắn trên đầu gối, lộ ra một đôi chân dài trắng nõn, tóc đuôi ngựa được cột thật cao đằng sau đầu, đuôi tóc xinh đẹp được uốn cong mấy lọn, lúc hoạt động đung đưa thoắt ẩn thoắt hiện giống như đuôi mèo.

Từ góc độ của Giang Xác, hắn có thể thấy nữ sinh chưa bao giờ nhìn hắn nhiều hơn hai lần, ngoan ngoãn dựa vào l*иg ngực của nam sinh hắn không thấy rõ mặt, cười dịu dàng ngọt ngào.

Trùm trường Giang xương lông mày cao, nhướn một bên lông mày anh tuấn, lưỡi đặt trên vòm miệng khẽ tặc lưỡi một cái.

Đây chính là cái gì mà anh trai học bá* cùng lớn lên với Tô Niệm?

(*)Học bá: học sinh giỏi đứng top đầu trong trường.

Trông cũng chỉ có thế.

Hình như tên là cái gì, Lạc…Quan Ninh?

Vất vả nhớ ra tên, vừa mới hiện lên trong đầu, cùng lúc đó, nam sinh ôm Tô Niệm đột nhiên ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn.

Vì vậy hắn với nam sinh nhìn nhau, hoàn toàn thấy được rõ mặt mũi của đối phương.

Trong nháy mắt đó, đột nhiên trong đầu tạm thời trống rỗng một giây, tròng mắt ác liệt của Giang Xác hơi trợn to, tim trong l*иg ngực đánh trống ầm ỹ trước giờ chưa từng có.

Bịch bịch, bịch bịch.

Ánh mắt hắn từng chút từng chút như tham lam liếʍ lên đường nét vừa mỏng vừa lạnh trên mặt nam sinh, sau tròng kính đôi mắt xinh đẹp dài hẹp hơi nhướng, và nốt ruồi đen nhỏ cuối đuôi mắt gần có thể xưng là quyến rũ kia.

Rất lâu, hắn đột nhiên mở miệng, lộ ra răng nanh sắc nhọn, xấu xa cười.

Giang Xác chỉ hoa khôi được che chắn trong lòng học bá lạnh lùng, cố ý lộ ra dáng vẻ khıêυ khí©h, hung hăng mở miệng:

“Muốn làm anh hùng bảo vệ mỹ nhân hả…Vậy không bằng qua bên kia, đánh với ông đây một trận đi.”

Hắn tức giận kéo dài âm, ánh mắt giống như chó sói rơi trên người Lạc Quan Ninh.

“Học bá Lạc, chắc không dám đâu nhỉ?”