Tại Đại học S.
Buổi sáng đầu hè, ánh mặt trời vừa đủ, khuôn viên trường đại học tràn đầy sự tươi trẻ.
Nhiều sinh viên đeo ba lô vội vã đi đến lớp, nhưng rất nhanh ánh mắt của họ đã bị thu hút bởi một đôi nam nữ.
Nam sinh cao lớn, điển trai, còn nữ sinh thì... trông như thần tiên giáng trần vậy!
Một nữ sinh kích động, mặt đỏ bừng, lấy điện thoại ra chụp trộm. Tuy nhiên, tiếc là cô chụp không kịp, chỉ bắt được hình ảnh hai người từ phía sau.
Cô hài lòng cất điện thoại đi, định đăng lên bảng thông báo của trường để mọi người cùng chiêm ngưỡng nhan sắc của "mỹ nữ đỉnh cao".
Minh Trăn và Trang Gia Duật nhanh chóng đến gần phòng thí nghiệm của Cố Bạc Hằng, liền nhìn thấy hai người đang dây dưa ở cửa.
Trang Gia Duật luôn chú ý đến Minh Trăn, thấy sắc mặt cô tái nhợt, đứng sững lại không dám tiến lên, anh có chút không nỡ nhưng vẫn mở miệng: “Ồ, kia chẳng phải Bạc Hằng và Hứa sư muội sao?”
Minh Trăn vội vàng hỏi: “Anh biết cô ta?”
“Biết chứ, cô ấy kém anh và Bạc Hằng một khóa, mới đậu vào làm nghiên cứu sinh cho giáo sư Lâm.” Anh làm như đang suy tư gì đó, an ủi: “Dù gần đây anh có thấy hai người họ đi cùng nhau, nhưng em đừng nghĩ nhiều. Dù sao cùng một thầy hướng dẫn, có tiếp xúc cũng là bình thường.”
Vừa nói dứt câu, họ liền thấy Hứa Tâm tiến lên ôm lấy Cố Bạc Hằng, nhón chân hôn lên khóe môi anh ta. Minh Trăn còn nghe thấy giọng cô nàng nũng nịu: “Tối qua anh th--ô như thế, nụ hôn này coi như đền bù cho em đi~”
Minh Trăn không thể tin vào mắt mình, nước mắt chợt dâng lên. Cô không dám nhìn thêm nữa, đau lòng quay người bỏ đi.
Trang Gia Duật mỉm cười, sắc mặt lo lắng mà đuổi theo.
Lúc này, Cố Bạc Hằng lộ rõ vẻ khó chịu, đột nhiên đẩy cô gái ra. Hứa Tâm lướt nhìn thấy bóng dáng hai người đang rời đi, mới thuận theo mà rời khỏi vòng tay anh. Cô ngẩng đầu, gương mặt kiều mị đầy ưu sầu, trông vô cùng đáng thương.
Cố Bạc Hằng dường như nhận ra điều gì đó, nhìn theo hướng ánh mắt cô ta nhưng chỉ thấy hàng cây xanh um tươi tốt, anh cau mày, cố gắng đè nén cảm giác bất an.
“Anh ghét em đến vậy sao? Vừa rồi anh đã không chờ được mà muốn rời xa em, em chỉ vì quá yêu anh thôi mà!”
Cố Bạc Hằng lộ ra vẻ chán ghét, lùi lại hai bước: “Đây là lần cuối cùng, đừng làm phiền anh nữa.”
Nói xong, anh không quay đầu lại mà bước vào phòng thí nghiệm.
Hứa Tâm thu lại vẻ đáng thương, khuôn mặt trở nên đầy phẫn nộ.
Gần đây, thái độ của Cố Bạc Hằng đối với cô đã tốt hơn nhiều, khiến cô lơ là cảnh giác.
Người đàn ông này rõ ràng thích thân thể của cô, nhưng khi cô không còn khả năng uy hϊếp thì anh ta lại không ngần ngại bỏ rơi, coi cô như rác rưởi.
Điều này làm sao cô có thể cam lòng!
May mắn thay, kế hoạch liên quan đến Minh Trăn đã được thực hiện theo ý cô ta, với Cố Bạc Hằng, cô vẫn còn những quân bài khác trong tay.
Cô chậm rãi xoa lên bụng mình...