Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Nam Nhân Nuông Chiều

Quyển 4 - Chương 2: Mê mẩn:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đàm Việt mở cửa, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một bóng dáng lao vào lòng.

Anh cúi đầu nhìn, người trong lòng có khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt long lanh, ngượng ngùng ôm lấy eo anh: "Ông xã, em muốn ngủ cùng anh..."

Đàm Việt đối diện với người đẹp mềm mại trong vòng tay, có chút bối rối. Nghe những lời đó, anh giật mình hỏi: "Em có biết mình đang nói gì không? Còn nữa, ai, ai là ông xã của em chứ..."

"Em biết mà." Minh Trăn cọ nhẹ vào ngực anh, "Anh, Đàm Việt, chính là ông xã của em, chẳng lẽ anh không muốn em sao?"

Cảm giác tê dại từ chỗ cô chạm vào lan ra khắp cơ thể, tay anh vốn định đẩy cô ra, nhưng lại không kiềm chế được mà đặt lên eo cô.

Đàm Việt nuốt khan, giọng khàn khàn đầy gợi cảm, "Nhưng chúng ta vẫn chưa là người yêu thật sự..."

Nếu muốn làm chuyện này, thì ít nhất cũng phải là người yêu thật sự chứ, anh không muốn cứ mơ hồ mà đánh mất sự trong trắng của mình.

Nhưng lời anh chưa kịp dứt, đã bị đôi môi đỏ mọng kia chặn lại. Cô không sợ gì mà còn vươn lưỡi liế-m môi anh, mùi hương ngọt ngào của cô lan tỏa khắp chóp mũi.

Chết thật!

Đàm Việt không nhịn được nữa, liền dùng sức đẩy cô vào tường, hôn cô một cách vội vàng, quên hết hiệp ước hay sự kiềm chế, mọi thứ đều bị ném ra sau đầu.

Thì ra, cơ thể phụ nữ lại thơm và mềm mại như vậy, chỉ một cái chạm nhẹ thôi cũng để lại vệt đỏ...

Sáng sớm hôm sau, Đàm Việt cảm thấy cơ thể có dấu hiệu không bình thường, đen mặt đi tắm, rồi vứt hết quần áo ngủ và ga giường đi.

Không ngờ anh lại mơ thấy người phụ nữ kia, còn...

Trên đường lái xe đến công ty, càng nghĩ anh càng bực mình, cầm điện thoại gọi: "Chú Trần, lập tức đuổi người phụ nữ đó ra khỏi biệt thự cho tôi!"

Chú Trần là quản gia của anh, có chút ngạc nhiên: "Được."

Ông nghe ra giọng Đàm Việt mang theo sự xấu hổ và bực bội, qua điện thoại cũng có thể tưởng tượng Đàm Việt nhất định đang cắn môi, mặt lạnh, dáng vẻ tức giận.

Bình thường Đàm Việt vốn lạnh lùng với tất cả mọi người, luôn tỏ ra trưởng thành và chín chắn, không ngờ anh cũng có lúc như thế này, thật đúng là có chút phù hợp với tuổi tác.

Chú Trần định cúp máy, nhưng lại nghe thấy Đàm Việt đổi ý: "Thôi, chờ cô ấy tỉnh dậy rồi hẵng tính."

Nói rồi lập tức cúp máy.

Chú Trần khẽ mỉm cười, trong lòng hiểu ra mọi chuyện.

Hôm qua ông không có mặt, khi trở về thì những người hầu đã kể cho ông chuyện của tiểu thư Minh. Ban đầu ông còn nghi ngờ, nhưng giờ thì chắc chắn rồi, cô tiểu thư Minh đó đúng là người mà Đàm Việt để ý!

Đàm Việt đến công ty, trong thang máy vừa vặn gặp Sầm Dự.

Hai năm trước, sau khi tốt nghiệp, anh và Sầm Dự đều mang chí hướng lớn, cùng hợp tác gây dựng sự nghiệp. Đàm Việt khéo léo trong giao tiếp, đảm nhiệm việc đàm phán và ký hợp đồng, còn Sầm Dự có con mắt tinh tường, phụ trách lên kế hoạch dự án.

Cả hai kết hợp ăn ý, thành công xây dựng công ty ngày càng lớn mạnh. Họ cũng luôn tin tưởng nhau, coi nhau như anh em thân thiết.

Sau khi chào hỏi, Sầm Dự mở lời: "Đàm Việt, nhớ trả lại cái áo khoác của cô bạn gái hợp đồng cho tôi nhé."

Đàm Việt ngạc nhiên, sau đó nhớ ra chuyện hôm qua đã vứt chiếc áo, có chút chột dạ: "Chiếc áo đó cô ấy lỡ cắt mất rồi. Tôi sẽ nhờ trợ lý mua cái mới cho anh."

Hơn nữa, cái gì mà bạn gái hợp đồng chứ, bên ngoài phải nói là bạn gái thật mới đúng.

"Không mua được đâu." Sầm Dự liếc nhìn anh, từ tốn nói: "Chiếc áo đó là hàng đặt riêng, có ý nghĩa đặc biệt với tôi. Nhớ bảo cô bạn gái hợp đồng của anh trả lại."

Lại đề cập đến bạn gái hợp đồng!

"Ở bên ngoài đừng nhắc đến hai chữ "hợp đồng" nữa." Đàm Việt không vui, "Tôi sẽ bảo cô ấy mang đến sau."

"Thang máy không có ai khác." Sầm Dự nhắc nhở, "Tôi đến nơi rồi, đi trước đây. Đừng quên đấy."
« Chương TrướcChương Tiếp »