Quyển 3 - Chương 1: Sau khi chết sớm, trở thành đối tượng được mọi người yêu thương (1)

"Giá! Giá!..."

Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từ con đường nhỏ trong rừng, những chiếc lá rơi bị cuốn theo bụi đất bay khắp nơi, lớp tuyết mỏng trên mặt đất bị đạp lên tạo thành những dấu chân lộn xộn.

Đến khi đến được trạm dịch, đoàn người gồm hơn ba mươi người mới dừng lại.

Người dẫn đầu là một nam tử khoác giáp đen, sau lưng đeo hai thanh kiếm nặng, dáng người cao lớn vạm vỡ. Phía sau búi tóc cột đuôi ngựa còn treo một dải vải đỏ, trên trán buộc một chiếc băng màu đen, đôi mắt sáng rực như sao đêm, toát lên khí chất mạnh mẽ của một thiếu niên trẻ tuổi.

Hắn xoay người xuống ngựa, cẩn thận ôm người đang ngồi trên lưng ngựa vào lòng.

"A Trăn cô nương, ta đưa cô vào trạm dịch nghỉ ngơi."

Giọng nói của hắn dịu dàng hết mực, sợ làm người trong lòng ngực giật mình. Nếu những người bạn ở kinh thành nhìn thấy cảnh này, hẳn sẽ không thể tin nổi rằng hắn lại trở nên dịu dàng đến vậy.

Nhưng những thuộc hạ đi cùng lại không thấy kỳ lạ, bởi ngay từ lần đầu gặp mặt nữ tử này, họ đã cảm nhận nàng như tiên nữ hạ phàm, khiến ai nấy đều ngơ ngác tại chỗ, không dám động đậy.

Chỉ tiếc rằng...

Thiệu Dật ôm chặt nữ tử vào lòng, đi từng bước rất vững vàng.

Ít nhất, Minh Trăn không cảm thấy chút xóc nảy nào. Nàng khoác chiếc áo choàng đen mà Thiệu Dật phủ lên người, chiếc áo rộng che kín toàn thân, nón cũng che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi môi đỏ mọng và chiếc cằm trắng muốt.Minh Trăn ôm chặt lấy cổ Thiệu Dật, thân thiết đặt cằm lên bờ vai rắn chắc của hắn, hơi thở ướŧ áŧ phả vào tai làm hắn cảm thấy căng thẳng hơn.

Nàng nghiêng đầu, lén lút nâng vành nón lên để lộ đôi mắt hạnh sắc sảo, giống như một chú mèo con cảnh giác quan sát xung quanh.

Ngay khi nàng sắp bước vào trạm dịch, đôi mắt đột nhiên bắt gặp ánh nhìn u ám từ đâu đó.

Minh Trăn giật mình trong giây lát, cố nhìn kỹ lại nhưng không thấy gì, như thể tất cả chỉ là một ảo ảnh thoáng qua.

Nàng sợ hãi, vùi mặt vào cổ Thiệu Dật, hàng mi cong dài khẽ rung lên như đôi cánh bướm sắp bay.

Kẻ ẩn mình trong bóng tối cũng không hiểu sao lại cố ý để lộ bản thân trước mặt thiếu nữ ấy. Là mật vệ đệ nhất của thiếu chủ, đáng lẽ hắn phải luôn đặt nhiệm vụ lên hàng đầu. Việc để lộ hành tung dễ dàng như vậy là điều tuyệt đối không được phép, nhưng khi nhìn thấy thiếu nữ bị mình dọa sợ, từ sâu thẳm trong lòng hắn lại cảm thấy một niềm vui kỳ lạ, vừa ngọt ngào lại có chút độc địa.