Minh Trăn chậm rãi mở cửa, khi cánh cửa mở ra, đôi mắt của chàng trai đã lung lay một chút.
Minh Trăn mặc một chiếc T-shirt trắng ngắn và một chiếc váy ngắn màu lam nhạt, cô tùy tiện buộc tóc thành đuôi ngựa bằng dây cột tóc cùng màu. Cô trông như một cô gái trẻ, rất bình thường, nhưng bộ trang phục đó trên người cô lại trở nên sặc sỡ lấp lánh, làn da mịn màng như thể có thể vắt ra nước.
Giờ phút này, đôi mắt cô lại ngậm nước, thanh âm mang theo tiếng nức nở.
“Anh Thịnh Du...”
Giọng cô mềm mại, có chút khàn khàn, kêu gọi anh như thể giờ phút này cô chỉ tin tưởng duy nhất có anh, làm cho người nghe phải đau lòng. Nghiêm Thịnh Du quả thực không thể kìm chế mà muốn ôm cô vào lòng để an ủi, hôn lên nước mắt của cô, khiến cô vĩnh viễn được vui vẻ.
Nhưng Nghiêm Thịnh Du không dám, anh không có tư cách, chỉ có thể vội vàng bước lên dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt của cô.
“Làm sao vậy, Trăn Trăn? Ai đã làm khó em?!”
Anh chột dạ, không dám nhìn Minh Trăn, nghĩ đến việc tối qua những chuyện đã bị phát hiện... Nghĩ đến đây, thân thể anh không khỏi cứng lại, có chút không dám nhìn vào mắt Minh Trăn.
Lúc này, Minh Trăn bất ngờ nhào vào lòng anh, anh theo bản năng ôm lấy eo cô, khi anh định buông tay, lại nghe thấy giọng cô có chút khổ sở.
“Thịnh Du ca, A Hằng... có người khác, không cần em, ô ô...”
Nghiêm Thịnh Du choáng váng, không thể tin vào tai mình: “Sao có thể!”
Minh Trăn đau khổ đẩy anh ra, nước mắt trong suốt từng giọt rơi xuống: “Anh không tin em, đúng không? Cũng phải, các anh mới là bạn tốt... Em là gì chứ?”
Thấy Minh Trăn hiểu lầm, Nghiêm Thịnh Du hoảng loạn giải thích: “Không, không phải, anhn tin em! Chỉ là ta có chút kinh ngạc...”
Anh không thể tin rằng Cố Bạc Hằng lại từ bỏ một người như cô!
Cố Bạc Hằng dám làm như vậy sao!
Anh cảm thấy tức giận, trong lòng không thể không suy nghĩ về việc người mình yêu lại bị tổn thương bởi một kẻ như Cố Bạc Hằng! Để Trăn Trăn phải buồn bã mà đi uống rượu một mình.
Nghĩ đến điều này, tim Nghiêm Thịnh Du đau thắt lại.
Nghiêm Thịnh Du bế Minh Trăn lên tay và bước vào trong, đóng cửa phòng lại, đặt cô trên ghế sofa, nhẹ nhàng xoa xoa tóc rối của cô, rồi ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt Minh Trăn.
“Trăn Trăn, đã xảy ra chuyện gì?”
Minh Trăn khụt khịt, mở điện thoại di động, tìm ra một khung chat có tên là “Trong lòng anh” rồi đưa cho Nghiêm Thịnh Du.
Nghiêm Thịnh Du nhìn vào cuộc trò chuyện đơn phương đầy khıêυ khí©h, ánh mắt anh tối sầm lại.
Ngay lúc này, đối phương lại gửi đến một bức ảnh.
Người phụ nữ nằm ngủ say trong lòng nam nhân, hai người chỉ có chăn che đậy, trên cơ thể còn in dấu hồng hồng.
Lửa giận dâng lên trong mắt Nghiêm Thịnh Du, anh không nói một lời nào đã xóa đi bức ảnh ghê tởm đó.
“Đừng khóc, ngoan, không đáng...”
Nghiêm Thịnh Du biết rõ tình cảm giữa Minh Trăn và Cố Bạc Hằng.
Họ là thanh mai trúc mã, cùng nhau vượt qua tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, Cố Bạc Hằng luôn che chở cô, cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng ở bên nhau sau khi tốt nghiệp cấp ba, rồi lên đại học cùng nhau.
Đại học là bốn người ở chung ký túc xá: Nghiêm Thịnh Du, Kỷ Dương, Từ Cảnh Lâm và Cố Bạc Hằng, bốn người rất nhanh trở thành bạn tốt, thường xuyên gặp gỡ, từ đó biết đến Minh Trăn, nghe kể về chuyện tình của họ.
Nghiêm Thịnh Du đã yêu Minh Trăn từ cái nhìn đầu tiên, anh mắng mình vô sỉ vì thích bạn gái của anh em, vừa không kìm chế được mà lén lút theo dõi cô.
Anh chỉ muốn nhìn Trăn Trăn thêm một chút thôi, có gì sai đâu, anh không làm gì cả, nhưng Cố Bạc Hằng dường như phát hiện ra điều gì và không bao giờ cho Trăn Trăn tham gia vào các hoạt động cùng họ.
Cuối cùng, anh đã giấu bạn gái một cách kín kẽ, trong suốt một năm, anh chỉ thấy Minh Trăn có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cho đến khi Cố Bạc Hằng thi đậu vào S đại và bắt đầu cuộc sống mới.
Anh còn nhớ lúc đó Cố Bạc Hằng đã không muốn đi, thậm chí còn cầu xin ba người bọn họ giúp anh chăm sóc Trăn Trăn, anh nói: “Dù sao thì cũng sẽ ghen, nhưng Trăn Trăn thật kiêu kỳ, là do tôi nuông chiều, khi ăn cơm cũng phải có người chăm sóc, tôi không ở đây ba năm, chỉ có thể nhờ các cậu giúp đỡ nhiều hơn!”
Ba người bọn họ khi đó tâm trạng phức tạp mà đồng ý, vừa mừng thầm lại vừa áy náy.
Thế nhưng, một người yêu Trăn Trăn như vậy, tại sao lại có thể xuất quỹ chứ, thậm chí còn để mặc người phụ nữ kia nhục nhã khi dễ Trăn Trăn như vậy!
Nếu là bạn trai của Trăn Trăn, anh nhất định sẽ cả đời sủng cô, yêu cô, mỗi ngày đều muốn ôm cô, để các cô nàng khác không mơ tưởng đến việc chạm vào anh!
Nghiêm Thịnh Du ôn nhu an ủi Minh Trăn trong lòng, nhưng ánh mắt anh lại như có cơn mưa bão.
...
Minh Trăn khóc mệt, trong lòng anh đã ngủ say, dù rằng chưa ăn trưa, nhưng anh không nỡ đánh thức cô.
Sợ rằng khi cô tỉnh dậy lại khóc, điều đó khiến anh đau lòng.
Nghiêm Thịnh Du ôm Minh Trăn về phòng, vào bếp chuẩn bị nấu ăn.
Khi anh mới vào đại học, anh cũng không biết nấu ăn, là sau này Trăn Trăn vô tình nói một câu “Thích chàng trai giỏi nấu ăn”, vì thế bọn họ ba người cùng nhau học nấu ăn.
Nghiêm Thịnh Du bên cạnh Minh Trăn cả ngày, cuối cùng tâm trạng cô cũng khá hơn.
Ngày mai lại phải vào phòng thí nghiệm, gần đây thực nghiệm đang ở giai đoạn mấu chốt, không thể sai sót, anh với tư cách người phụ trách cần thiết phải có mặt, trong tình huống như vậy anh không thể xin nghỉ.
Anh có chút bực bội, chỉ có thể thường xuyên trò chuyện cùng cô trên điện thoại .
Chỉ là hai ngày sau, anh lo lắng rằng chuyện xấu vẫn xảy ra.
Nghiêm Thịnh Du đứng ở trong phòng Minh Trăn, nhìn quanh căn phòng trống rỗng, đột nhiên nắm chặt một tờ giấy tay.
Anh cúi đầu lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm ba người bạn.