Quyển 1 - Chương 9: Thế giới hiện đại 9

Kỹ năng xoa ấn của Phụng Nghị thật sự quá điêu luyện, hơn nữa lực đạo vừa phải, trong đầu đang giao chiến với hệ thống nổi đau cũng đỡ hơn, Dịch Liêm mắt mơ màng ngủ thϊếp đi.

Đến khi tỉnh dậy lần nửa, y phát hiện y đang nằm trên giường, tóc giả bị cở ra, trên người mặc áo ngủ mềm mại thoải mái, quần bị cởi ra, chỉ mặc một chiếc underwear màu trắng.

Do y ngủ quá sâu nên phụng nghị đã thay đồ cho y.

Điều là đàn ông, Dịch Liêm cũng không chấp nhất với hắn, y xốc chăn lên rời giường, bắt đầu cởϊ qυầи áo trên người xuống chuẩn bị tắm rửa.

Lúc trước giao chiến với hệ thông một trận mồ hôi ướt đẫm người, hơn nữa y còn ngủ được một giấc, trên người dính dính, khó chịu vô cùng.

Quần áo bị cơi bỏ, rơi đầy sàn, cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, Dịch Liêm quay đầu lại liền đối mặt với ánh mắt hoảng sợ của hắn đang mở to.

Đem Dịch Liêm từ công ty về nhà, mỗi hai tiếng hắn sẽ vào phòng nhìn y một cái, cho đến khi trời tối hắn nghĩ bé con ngủ một ngày cũng chưa ăn cái gì, nếu còn ngủ nữa cũng chỉ có thể đánh thức y.

Không thể ngờ khi hắn mở cửa chào đón hắn chính là hình ảnh Dịch Liêm không mảnh vải che thân, hắn chỉ giúp y đổi áo trên, quần dài bị chăn che lại rồi hắn dùng sức kéo ra , lúc ấy hắn cũng không nhìn kỹ, hiện tại.......Nhìn thấy không sót cái gì.

Dịch Liêm thân thể trắng nõn, mềm mại, nhìn ra được y có rèn luyện qua, trên người có một lớp cơ bắp mỏng, đường cong cơ thể phi thường hoàn hảo, bụng phảng lì, eo nhỏ, mông vểnh ở bên hông có một vết bớt màu đỏ thẫm, hình dạng rất độc đáo, nó giống như hình trái tim.

"Xem đủ chưa, có hài lòng không?" Dịch Liêm nhướng mi, hoàn toàn không có cảm giác ngại ngùng khi bị người ta nhìn thấy thân thể, biểu tình rất bình tĩnh, đôi mắt đào hoa vẫn cứ lấp lánh ánh nước như cũ.

Cảnh này ngược lại làm Phụng nghị có chút ngượng ngùng, ánh mắt không tự nhiên nhìn qua bên cạnh, khuôn mặt căng thẳng: "Gầy như vậy có gì để nhìn chứ, tôi cũng có, muốn tôi cởi ra cho cậu xem hay không?!"

Dịch Liêm nghe vậy phát ra một tiếng cười nhẹ, nói: "Vậy, anh cởi đi tôi sẽ nhìn cho thật kỹ."

Phụng Nghị bị sặc nước, mặt già nhịn không được đỏ lên, đang muốn chuồn thì Dịch Liêm đã thả một câu như vậy rồi chỉ vào phần dưới của hắn, bước chân đi đến cửa phòng ngủ đem cửa đóng lại.

Sau đó cửa phòng tắm cũng bị đóng lại luôn, che lại cảnh xuân đang phơi bày, Phụng Nghị sửng sốt, trong đâu không ngừng xuất hiện hình ảnh làn da trắng nõn, bóng dang mảnh khảnh, cùng với cái eo nhỏ......, trong lòng nhịn không được phát ra tiếng "Bùm Bùm", mũi cũng có chút ngứa.

"Nhóc tiểu quỷ!" Chửi nhỏ một tiếng liền xoay người hướng về phía cửa mà đi ra.

Dịch Liêm tắm rửa xong khoác một bộ quần áo mềm mại, tóc vẫn còn ướt liền đi xuống lầu, y đi thẳng đến phòng ăn liền nhìn thấy một bàn đồ ăn vô cùng bắt mắt, chắc là Phụng Nghi đặt cơm, hộp thức ăn vẫn còn nghi ngút hơi nóng, bên cạnh món chính còn có một chén cháo thịt nạt thơm ngon.

Khoé miệng nhịn không được cong lên, biết là lúc nảy hắn đẩy cửa phòng là để gọi y dậy ăn cơm, y kéo ghế ra ngồi xuống.

Không bao lâu Phụng Nghị cũng từ trên laauf đi xuống, bộ đồ lúc nảy của hắn biến thành một bộ màu xanh biển có thêu hình chim bồ câu.

Khi nhìn thấy Dịch Liêm, hắn đi qua ngồi đối diện y, y cảm nhận được trên người hắn còn dính một chút hơi nước....."HẮN TẮM RỬA?" Chắc là tắm nước lạnh.

Y nheo mắt lại, ánh mắt nhìn hắn như có điều gì suy tư.

Phụng Nghị nhìn lại Dịch Liêm, biểu tình trầm xuống, nói: "Cả ngày không ăn cái gì, cũng không cảm thấy đói sao, nhìn tôi chăm chú như vậy bụng cậu cũng sẽ không có no đâu!"

"Ừm, ăn cơm."

Phụng Nghị cảm thấy chính mình không bao giờ có thể cùng bé con vui sướиɠ chơi đùa.

Ăn no bụng, Dịch Liêm trở về phòng, vắt chân ngồi lên giường, y nhắm mắt lại đem linh hồn dò xét hệ thống, y có thể cảm nhận được vòng bạc có chút lỏng đi.

Trầm tư một hơi, khoé miệng Dịch Liêm khẽ cong, lúc trước dùng tinh thần lực đem linh hồn đánh với xúc tu hệ thống một trận, vòng bạc trên cánh tay lỏng đi một phần, có phải điều này biểu hiện cho sự thoái lui của hệ thống, nếu giao chiến thêm mấy lần nữa có lẽ vòng bạc sẽ tự biến mất?

Ngón tay nhẹ vuốt vòng bạc, ý cười tràn ngập trong mắt, lộ ra vài phần giảo hoạt, y đột nhiên nghĩ đến một việc rất thú vị.

Hệ thống bị tê liệt, mỗi một lần kích phát điều bởi vì nữ chủ Nhậm Kỳ, nói cách khác Nhậm Kỳ chính alf mấu chốt để hệ thống kích phát.

Hắn chỉ cần đổi vẫn mệnh của Nhậm Kỳ thành người khác là được, nói cho rõ thì y muốn cướp đoạt vận khí của cô ta, làm thay đổi quỹ đạo vận mệnh sẽ sinh ra một kết quả khiến y hài lòng.

Hệ thống lần đầu tiên kích phát bởi vì Nhậm Kỳ gặp gỡ Phụng Nghị, lại bị y làm lệch cốt truyện, lần thứ hai chính là lúc quay chụp dự án "MI".....Kết quả cuối cùng là cô ta không thể cùng nam chính ở bên nhau, cũng chặt đứt luôn bậc thang đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh.

Nam chính chính là trợ lực mạnh nhất của Nhậm Kỳ, nếu muốn một đường thăng tiến thì không thể thiếu hắn được, không có nam chính con đường cô ta cần đi sẽ vô cùng kho khăn có khi còn phải rời khỏi giới giải trí, cho nên phụng Nghị là mấu chốt đi đến đỉnh cao của cô ta.

"Đáng thương cho Phụng Nghị, ngực to, mông vểnh, eo thon, lại biến mất vì sự xuất hiện của mình, haizzz."

Phòng cách vách có người đang muốn lên giường ngủ đột nhiên bị hắt hơi, hắn xoa xoa cái mũi có chút ngưa ngứa, nói thầm: "Không phải do tắm nước lạnh nên bị cảm đi?"

Đắp chăn lên, vùi đầu ngủ, về sau phải tắm nước nóng để tránh sinh bệnh.

Trọng mộng, thân hình mảnh khảnh không ngừng hiện ra, da thịt trắng nõn như tuyết, eo nhỏ tinh tế.....Còn có chân dài thon thả.

Hắn vươn đôi tay rắn chắc đem người kia ôm vào lòng, bàn tay tham lam vuốt ve làn da mềm mại, tràn ngập xúc cảm như muốn hút lấy bàn tay hắn, nụ hôn dừng lại đàu vai, chóp mũi ẩn ẩn có thể ngửi được mùi hương lành lạnh, là hương sữa tắm.

"Bé con, em thật xinh đẹp...." Nhẹ giọng lẩm bẩm, hắn giơ tay nắm lấy cằm người kia, đưa mặt lại gần muốn hôn môi người nọ.

Ánh sáng trong đôi mắt trong đôi mắt phượng lập loè, đầy thâm tình.

Một cỗ tê dại từ đầu quả tim truyền đến, động tác Phụng Nghị cứng đờ, khuôn mặt tuấn mỹ giăng đầy mây đen, hạ thân cảm nhận được sự ẩm ướt, giấc mộng đêm qua cho hắn biết người nọc ó bao nhiêu ướŧ áŧ mỹ lệ còn có một tia kiều diễm không chân thật.

Che lại đôi mắt, hình ảnh trong mộng không ngừng xuất hiện trong đầu, hắn ở phương diện này được tính là sạch, vẫn luôn giữ mình trong sạch, tình nguyện tự mình giải quyết cũng không muốn tìm phụ nữ hay bất kỳ người đàn ông nào, mộng xuân cũng thật bình thường nhưng mà..........

Ai tới nói cho hắn biết, ngày hôm qua rốt cuộc phát sinh việc gì, vì cái gì đại mỹ nhân ngực to mong vểnh eo thon lại biến thành......Thành Dịch Liêm chứ?!

Sáng sớm, Dịch Liêm tình vô cùng tốt, y nấu một bàn ăn phong phú rồi bày lên bàn, đến bây giờ mà còn chưa thấy Phụng Nghị đi xuống, lông mày liền nhăn lại.

Ngủ quên?

Đem tạp dề trên người cởi bỏ, Dịch Liêm lên lầu gọi Phụng Nghị xuống ăn sáng, đang muốn vòng qua bên phải cầu thang liền đυ.ng vào ngực Phụng Nghị.

Mùi hương bay vào mũi y không phải là mùi nước hoa Cologne thường ngày mà là hương sữa tắm có hương vị lành lạnh mà y thường dùng, y còn cảm nhận được hơi lạnh, không lẽ sáng sớm phát hoả nên tắm nước lạnh hả?

Phụng Nghị ôm lấy thiếu niên đâm sầm vào ngực mình, mắt phượng sâu thẳm đong đầy ý cười, bàn tay to rộng dỡ lấy eo y, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vài cái.

Quá tuyệt, cách một lớp quần áo mà xúc cảm lại tốt như vậy.

"Mới buổi sáng liền nhào vào ngực tôi rồi, Tiểu Liêm thật là nhiệt tình làm anh có chút chống đỡ không được!"

Nghe hắn nói như vậy, Dịch Liêm nhịn không được trừu trừu khoé miệng, trong lòng nghĩ giả hoả này mới sang sớm tinh mơ có phải hay không ngủ đến choáng váng, y từ trong ngực hắn thoát ra, duỗi tay sờ cái trán hắn, lạnh lạnh.

"Không có phát sốt a." Không phải nóng đến hỏng đầu, chỉ là ngủ đến choáng thôi, Dịch Liêm nhìn hắn với vẻ thương hại, chỉ là trời sinh hắn có đoi mắt đào hoa mê người, y nhìn hắn như vậy tựa như đang liếc mắt đưa tình: "Đi mau, ăn sáng xong rồi đi làm."

"Tiểu Liêm thật quá hiền huệ." Phụng Nghị cười tủm tỉm ôm Dịch Liêm đi xuống tầng.

Dịch Liêm trợn tròn mắt nhìn hắn, y khảng định hắn còn chưa tỉnh ngủ, từ "Hiền huệ" là dùng cho cậu hả?

Dịch Liêm lúc dùng cơm không thích nói chuyện, Phụng Nghị biết thói quen này của y hắn cũng không nói gì, cho nên hai người trên bàn cơm cũng thực yên tĩnh, chỉ là hôm nay không khí có chút kì quái.

Hai đóm lửa trong mắt Phụng Nghị dừng lại trên người y, hắn chậm rãi nuốt đồ ăn xuống, Dịch Liêm giương mắt nhìn người đối diện, Phụng Nghị dời tầm mắt làm bộ chuyên tâm ăn bữa sáng.

"Anh có phải hay không có chuyện muốn nói?"

"Không có việc gì, làm sao vậy?" Phụng Nghị hỏi y với vẻ mặt vô cùng chính trực.

"...." Dịch Liêm quyết định không tiếp tục để ý tới hắn nữa, tiếp tục ăn bữa sáng.

Bưng lên ly cà phê nhấp nhẹ một ngụm, Phụng Nghị híp lại đôi mắt phượng hẹp dài nhìn người đang ắn ở đối diện, tầm mắt dừng ở đôi môi nhạt màu đang ngậm lấy muỗng sứ,

Nhìn thực mềm mại....Không biết khi hôn sẽ có cảm giác ra sao?

Trải qua hắn quan sát liền phát hiện dụng mạo y thật sự so với em họ mình càng đẹp hơn, nếu là y, liền tính y là nam thì hắn cũng có thể tiếp thu.

Nghĩ như vậy, Phụng Nghị hồi tưởng lại lần đầu hai người gặp gỡ, nhớ lại lời mình nói, hắn đưa tay bụm mặt.

Dịch Liêm ngước mắt thấy hắn bụm mặt, động tác dùng cơm dừng lại, hỏi: "Anh bị đau răng hả?"

"Không phải đau răng, tôi đau mặt."

19h41 xong chương 9.

Ngày mai sẽ có chương 10 nha! Chúc mọi người buổi tối tốt lành.