Thế giới công nghệ cao cái gì cũng tốt, chính là loại đồ vật gọi là dịch dinh dưỡng này Dịch Liêm phi thường không hài lòng, nó được xem như là thực phẩm chính của thế giới này, thân là một người thích hưởng thụ, chỉ cần dưới điều kiện cho phép, Dịch Liêm tuyệt đối không bạc đãi chính mình, ngay cả thức ăn cũng sẽ không uỷ khuất chính mình nửa phần.
Dịch dinh dưỡng vị cơm trong thế giới này rất thường thấy, nó là một loại chất lỏng là dùng các chất dinh dưỡng hợp hành, hương vị như một nồi lẩu thập cẩm, một lọ dịch dinh dưỡng có thể bổ sung sức lực trong 3 tiếng, mà dịch dinh dưỡng vị cơm chính là đem mấy loại dịch này trộn lại, sau đó dựa theo tỉ lệ phân phối phân lượng, một lọ dịch dinh dưỡng này có thể tiêu hao trong nữa ngày, hương vị.......Cũng không muốn nhắc lại.
Sard với vẻ mặt tò mò nhìn Dịch Liêm uống xong một ngụm dịch dinh dưỡng, lại lộ ra vẻ mặt khó có thể miêu tả, hắn nhịn không được cong khoé miệng, cảm thấy bộ dạng này của y thập phần thú vị.
Trực tiếp ngồi bên cạnh Dịch Liêm, Sard tiếp nhận dịch dinh dưỡng trong tay y uống một ngụm nhỏ: "Dưỡng chất trong dịch dinh dưỡng không biến chất, mùi vị như cũ, nguyên lai đây chính là khẩu vị của Omega." Ánh mắt cùng thanh âm có vài phần chế nhạo.
Dịch Liêm một tay đem dịch dinh dưỡng cướp về, định uống cho hết, đanh chuẩn bị uống thì nhớ lại hương vị của nó, tư vị này thực sự quá khó uống a, đi qua quá nhiều thế giới, y trải qua nạn đói phải ăn rễ cây cọng cỏ, cũng ở thời điểm nghèo túng để vượt qua cơn đói còn phải ăn màn thầu đã bị đất cát dính lên, cũng đã uống qua các loại nước thuốc, nhưng những thứ kia sao so với cái loại dịch dinh dưỡng như cái nồi lẩu thập cẩm này, quả thật hương vị này muốn gϊếŧ người.
Sard nhíu mày lại, nhìn thấy đuôi mắt phiếm hồng của Dịch Liêm, đem dịch dinh dưỡng trong tay đoạt lại.
"Không thích cũng đừng uống thứ này." Xoay người rót cho y một ly nước, nói: "Súc miệng đi."
Sau khi Dịch Liêm súc miệng, mới cảm thấy hương vị quái dị của dịch dinh dưỡng trôi bớt không ít, cái thứ đó quả thật là không thể uống a.
Thấy sắc mặt Dịch Liêm tốt hơn một chút, Sard mới thở phào nhẹ nhỏm một hơi, ánh mắt dừng lại trên đôi môi hồng hào của y, cư nhiên hắn lại đưa tay khẽ vuốt ve.
Động tác thân mật làm cả hai đều sửng sốt, Sard đột nhiên thu hồi bàn tay, không chút tự nhiên nói: "Trên mặt cậu có vết bẩn."
"Nga, cảm ơn." Dịch Liêm cũng theo cái bậc thang mà Sard cho leo xuống, nói: "Tôi đi tắm trước."
Nhìn Dịch Liêm lấy quần áo vào phòng tắm, Sard rũ mắt nhìn qua khẽ vuốt ve ngón tay chạm vào y lúc nảy, trên mặt lộ ra vài phần ảo não.
Sard cảm thấy chính mình điên rồi, người này không cần phải yêu thương che chở như Omega, nhìn đến bộ dáng khó chịu chính mình cư nhiên lại đau lòng, còn có............
Nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay, phản phất vẫn còn lưu lại xúc cảm khi nảy.
Khi Dịch Liêm bước ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy cả mặt của Sard vùi vào trong chăn, bộ dạng nằm ngay đơ.
"Anh bị làm sao vậy?" Cái cảm giác ái muội lúc trước đã tan biến, Dịch Liêm lại khôi phục bộ dáng thanh đạm thường ngày, dùng khăn lông xoa tóc, nhấc chân đá cẳng chân của Sard.
"Khôgn sao, tôi chỉ nằm một lát thôi."
Dịch Liêm hơi hơi muốn mở miệng nói tiếp, nhịn không được bậc cười.
Sard vừa lúc ngẩng đầu nhìn qua, bị nụ cười như phù dung sớm nở tối tàn làm cho kinh diễm, tỏng lòng bỗng dưng nhảy dựng.
Lại..........Lại tới nữa, hắn khẳng định là điên rồi, cư nhiên sẽ cảm thấy một tên Alpha cười đẹp như vậy, đem mặt chôn vùi lần nữa, tiếp tục giả chết.
Dịch Liêm thật không biết hắn bị làm sao, dùng máy sấy làm khô tóc, liền nằm lên giường của mình, đắp chăn đàng hoàng chuẩn bị đi ngủ."
Không biết qua bao lâu, Sard nằm ngay đơ trên giường bỗng giật giật, ngẩng đầu đem gương mặt vùi trong chăn ra ngoài, nhìn người đang nhắm mặt ngủ, rốt cuộc cũng bò dậy, đem đèn tỏng phòng tắt đi, sau đó lấy quần áo đi tắm rửa.
Ngày hôm sau khi ăn trưa, Dịch Liêm đem một ngụm dịch dinh dưỡng uống hết, Sard liền nhanh chân đi tới, trực tiếp ngồi kế bên Dịch Liêm, trên mặt treo nụ cười, nhưng lại có một vệt màu xanh tím trên đó.
"Anh như thế nào lại bị thương, mặt mũi sao lại bầm dập như vậy?"
Thân là hoàng trưởng tử của Đế Quốc, Sard rất chú trọng vẻ bề ngoài, hiện tại trên mặt có thương tích, đồng phục lại có chút hỗn độn, dính đầy tro bụi, giống như là lăn lộn trên mặt đất lúc đánh nhau.
Ánh mắt sáng quắc nhìn Dịch Liêm một lát, đem ra đồ vật để trên bàn trước mặt y.
"Cho cậu ăn."
Chỉ thấy trên bàn là một quả màu tím, thành công đem sự chú ý của Dịch Liêm dời lên quả màu tím này, sau khi đem nó để lên bàn nó liền toả ra mùi hương ngọt ngào.
"Đây là......."
"Trời ơi, đây là mâm xôi sinh sôi ở khu tử chiến!!!" Có người ngửi được mùi hương, nhìn lại bên này, hai mắt toả sáng khi trông thấy hình dạng của nó.
Tinh cầu Yarota tuy rằng không lớn, nhưng muốn tu sửa một toàn nhà vẫn dư sức, vì thế có một số khu vực bị làm thành khu chiến đấu, ngày thường những học sinh cấp cao đều luyện tập ở trong đó, ở khu tử chiến có rất nhiều dị thú nguy hiểm.
Trái mâm xôi chỉ có thể sinh trưởng ở khu đó, hương vị vô cùng ngon, một quả có thể duy trì năng lực nửa ngày cũng giống như uống một bịch dịch dinh dưỡng, đây chính là loại quả mà Omega thích ăn nhất.
"Anh đi khu tử chiến?" Dịch Liêm nhăn mày lại.
Tuy rằng trường học không có văn bản rõ ràng tân sinh không thể đi vào khu tử chiến, nhưng một học sinh năm nhất lại chạy đến khu đó thật sự quá nguy hiểm.
"Buổi sáng có tiết thực chiến, lão sư mang chúng tôi đi ngắm phong cảnh ở đó, vừa lúc hái được, cậu mau ăn đi."
Dịch Liêm lắc đầu tỏ vẻ mình không ăn, đem quả đẩy về, tuy răng mâm xôi sinh trưởng ở khu tử chiến, nhưng mỗi cây chỉ có một quả, cho nên nó rất quý, gía của nó cũng vô cùng đắt.
Bỏ họ tuy rằng lớn lên từ nhỏ cùng nhau, luôn cãi nhau ầm ĩ, nhưng y không có lý do gì tiếp thu ý tốt của người này.
Thấy y cự tuyệt, Sard nhẹ cau mày: "Cho cậu, tôi sẽ không lấy lại, nếu cậu không ăn..........Cậu, cậu cứ vứt bỏ."
Nói xong, liền chạy đi một mạch.
"Chờ một chút........." Dịch Liêm đang muốn kêu người quay lại, Sard đã ra khỏi phòng học: "....."
"Bạn học bàn trên ơi, cậu nếu không thích ăn quả mâm xôi này, không bằng bán cho tôi đi, em gái Omega của tôi rất thích." Một bạn học hai mắt toả sáng mò đến.
Hệ chế tạo cơ giáp thuộc về tổ hậu cần, trong tình huống bình thường thì không cần đi theo quân đội lê chiến trường, cho nên bọn họ không cần đi khu tử chiến thực chiến.
Hơn nữa người này thấy y là một Alpha, lại như thế nào lại ăn loại quả này.
"Không bán." Dịch Liêm không chút do dự cự tuyệt, đem quả mâm xôi nhét vào trong túi, tuỳ tiện đem dịch dinh dưỡng ném vào thùng rác, liền vội vàng rời khỏi phòng học.
Alpah da dày thịt béo, năng lực mạnh mẽ, thể chất càng không phải bàn, vết thương trên người Sard thực ra không nghiêm trọng, hắn về ký túc xá tắm rửa, treo hôm treo một cái khăn tắm, liền đi ra ngoài.
Buổi sáng lão sư dẫn bọn họ vào khu tử chiến, hắn cũng không biết bị trúng tà gì mà thời điểm nhìn thấy quả mâm xôi kia, trong đầu liền không ngừng xuất hiện bộ dáng nhăn mặt lúc uống dịch dinh dưỡng của Dịch Liêm, liền lấy sức của mình bảo vệ mấy quả mâm xôi trốn đám dị thú, đem nó về cho người kia.
Hắn tưởng tượng đến vẻ mặt vui vẻ của người kia.......Chính là hắn vì cái gì lại muốn làm người kia vui vẻ? Y cũng không phải một Omega, hơn nữa hắn hái cho y ăn, y cư nhiên còn không thèm ăn!!
Tức chết hắn mà, hắn quả nhiên cùng họ Thượng đúng là không hợp!!!
Một phen đem khăn quấn quanh eo hung hăng quăng xuống đất phát tiết chút tức giận trong lòng, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, vì thế hai mắt hắn tối sầm lại.
"Tôi..........Cậu như thế nào đi vào lại không gõ cửa." hắn dám ở trong phòng khoe chim là bởi vì Dịch Liêm buổi chiều có khoá học nên sẽ không trở về, một bên nói một bên lại đem khăn che lại bộ phận quan trọng.
Dịch Liêm đi vào phòng đóng cửa lại, ẩn ẩn mang theo ý cười, hợp tình hợp lý nói: "Về phòng của mình vì cái gì còn phải gõ cửa, nhưng thực ra anh, giữ ban ngày ban mặt nơi nơi khoe chim, không biết xấu hổ."
Sard bị sặc, quyết định không để ý cái tên này, cầm lấy quần áo trên giường vào toilet, mặc vào.
"Từ từ, vết thương của anh phải được thoa thuốc." Dịch Liêm giữ chặt cánh tay hắn.
Sard lúc này mới chú ý trong tay y còn cầm đồ, buồn bực trong lòng tan đi một ít: "cậu giúp tôi thoa một chút........"
Dịch Liêm nhìn hắn một lát, gật gật đầu: "Được rồi."
Sard cũng không mặc quần áo, lôi kéo Dịch Liêm ngồi lên giường, đôi mắt xanh lam toả sáng, làm y cảm thấy bất đắc dĩ lại quen thuộc.........Trong lòng hơi hơi động, y cư nhiên nhìn thấy bóng dáng của Bệ Hạ trên người hắn.
Bệ Hạ chính là Nguỵ Vũ, trên người Sard không có chút gì giống Phụng Nghị, Minh Duẫn Dực cùng Nguỵ Vũ..........Y thật sự là quá nhớ người kia.
Bởi vì muốn thoa thuốc, hai người dựa vào nhau thực gần, ánh của Sard nhịn không được dừng lại trên người Dịch Liêm, người này càng nhìn càng........Đột nhiên, cái mũi giật giật, giống như ngửi được một hương vị nhàn nhạt quen thuộc.
"Anh làm sao vậy? Mũi không thoải mái sao?" Dịch Liêm thấy bộ dang ngửi ngửi thứ gì đó của hắn, có chút cạn lời, hắn thật giống Bệ Hạ....Động tác như vậy, chính là thời điểm y đưa cá khô cho ăn............
Cái mũi cao kia chậm rãi tới gần, ngửi ngửi trên người Dịch Liêm hồi lâu: "Trên người cậu có một mùi hương."
"Mùi hương gì chứ?" Dịch Liêm sửng sốt, đồng phục trong trường đều là vật phẩm thống nhất, ngay cả sữa tắm đều không có mùi, trên người y không dính vật bẩn, sao lại có hương thơm?
"Mùi hương này rất nhạt..........." Sard nói xong dán lên cổ y, lẩm bẩm: "Có chút quen thuộc...........Giống như đã ngửi qua ở đâu đó."