Phụng Nghị đẩy cửa đi vào, nhìn thấy người trên giường thay đổi tư thế, lông mày nhăn lại, lông mi của y hơi run run vì vậy hắn liền biết y đã tỉnh.
"Còn khó chịu không?"
Dịch Liêm nhẹ giọng đáp, giơ tay đang muốn xoa huyệt Thái Dương lại bị bàn tay to lớn ấm áp của Phụng Nghị bao lấy, mùi nước hoa Cologne quanh quẩn ở chóp mũi làm tâm tình y có chút trì độn chậm chạp, sau đó cảm thấy cơ thể mình bị nâng lên, sau gáy đυ.ng phải một thứ ấm áp hình như là đùi của Phụng Nghị.
Hai bên huyệt Thái Dương được người ta nhẹ nhàng xoa xoa ấn ấn, chân mày đang nhíu chặt lại của Dịch Liêm từ từ thả lỏng, do quá thoải mái nên y phát ra thanh âm cho thấy y vô cùng hài lòng với sự phục vụ của Phụng tổng.
Phụng Nghị nhìn thấy khoé miệng y nhếch lên lộ ra bộ dáng hưởng thụ, trong lòng vô cùng vui vẻ.
"Có thoải mái không?"
"Ừm......Thoải mái......Đừng có ngừng."
Thanh âm y lẩm bẩm mang theo sự thoải mái cùng thả lỏng, tựa như một chú chim non đang vùi đầu vào lòng Phụng nghị tìm kiếm sự thoải mái, khi ở gần Dịch Liêm như vậy hắn vô cùng căng thẳng, lực đạo xoa xoa huyệt Thái Dương của y không khỏi mạnh thêm vài phần.
"A, dừng!" Dịch Liêm phát ra tiếng rên nhẹ, mày nhăn lại, nghĩ thầm quả nhiên không thể khen được, vừa khen xong liền làm không tốt rồi.
"Xin lỗi." Phụng Nghị liền dùng lại sức lực ban đầu cẩn thận dỗ dành vị khách khó tính đang cáu gắt.
Xoa xoa được một lúc, cơn đau trong đầu dần hoà hoãn lại một chút, hàng mi dài khẽ động, Dịch Liêm chậm rải mở mắt liền đối diện với ánh nhìn chăm chú của Phụng Nghị.
Phụng Nghị có một đôi mắt phượng, khoé mắt hẹp dài, sau khi bị ánh mắt này nhìn chăm chú có thể khiến người khác động tâm.
Sau một hồi bốn mắt nhìn nhau, Dịch Liêm là người mở miệng trước: "Tôi đã đỡ đau rồi, cảm ơn."
hắn dừng lại động tác xoa ấn, hắn không có đem thân thể đang gối đầu trên đùi nâng lên, thân thể hơi nghiêng cánh tay săn chắc gác lên đầu giường, nhìn Dịch Liêm ánh mắt chứa ý cười nồng đậm.
"Cậu đó, lợi hại thật, chỉ là đi vệ sinh thôi mà có thể đem cả căn phòng oanh tạc một trận tựa như vừa trải qua mưa bom bão đạn."
Đây là đang trêu chọc y, biểu tình của hắn cũng thật bình tĩnh, bộ dang như chừ xem hắn sẽ nói gì nữa.
Nhóc con này thật không dễ trêu chút nào, mình đã chọc y như vậy vẫn không có chút phản ứng nào, Phụng Nghị có chút thất vọng: "Cậu như thế nào lại chạy đến trụ sở của Cedric?"
Tìm anh bàn chuyện hợp đồng."
"Là "MI" của Phiên Bắc Dương?" Gàn đây Cedric chỉ có mỗi dự án này là hợp tác với công ty giải trí Dịch thị.
"Ừm, bắt đầu quay phần quảng cáo này trước, Cedric đã xác định Nhạm Kỳ chính là người phát ngôn của "MI" ở nước Z về sau lại giải ước không đồng ý quay chụp nữa, dự án này đã chuyển thành hạng mục bị vứt bỏ." Kỳ thật vấn đề bên trong giải trí Dịch thị cùng Cedric không chút quan hệ: "Dịch thị chúng tôi một lần nữa muốn tìm một người mới để làm người phát ngôn."
Phụng Nghị nhìn người gối đầu trên đùi mình, đôi mắt hàm chứa ánh sáng yêu diễm, hắn cảm thấy trong lòng tê tê như bị điện giật: "Được rồi, tôi sẽ mở cửa sau cho cậu."
Nghe được lời nói của hắn, Dịch Liêm lộ ra ý cười, túm chặt cà vạt kéo xuống gần sát mặt y, nói: "Nghị ca ca ~"
Giọng y khàn khàn mang theo vẻ nhu nhược, lại dùng thanh âm mềm mại, câu nhân khiến lòng Phụng Nghị bị trêu chọc có chút do dự: "Khi mà bắt đầu quay chụp Dịch thị sẽ tìm được người bổ sung."
"Sẽ không tệ hơn người lúc trước đâu." Khoé miệng Dịch Liêm nâng lên, trong mắt chứa lưu quang, y đã sớm suy nghĩ trước khi đến Cedric, nếu bên hắn không đồng ý y sẽ tìm biện pháp đối phó trước.
Y lộ ra nụ cười nhạt, lòng Phụng Nghị khẽ động, nhớ đến sự tình lúc sáng: "À đúng rồi, người hồi sáng chính là con gái của dì tôi."
Hắn cũng không biết vì sao chính mình phải giải thích với y, chính là trong lòng có ý nghĩ không muốn giữa bọn họ có sự hiểu lầm.
"Tôi biết rồi."
Hôn mê mấy giờ liền, Dịch Liêm có chút đói bụng, ngay lúc này người mang thức ăn nhanh đã đến, Phụng Nghị cùng Dịch Liêm ăn trưa trong phòng.
"Món này không ngon bằng món cậu làm." Phụng Nghị ăn một miếng, lông mày cau lại.
Đầu tiên Dịch Liêm uống một ngụm canh cá, đây là trợ lý của Phụng nghị đặc biệt chuẩn bị, y nghe ra sự ghét bỏ trong giọng nói của Phụng Nghị, khoé miệng cong lên.
"Buổi tối trở về làm cho anh ăn." Cái đồ tham ăn nhà anh.
"Cậu thân thể vẫn chưa khoẻ, phải nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Nếu vậy, vậy anh sẽ ăn gì đây?"
"Dùng nước sôi nấu mì gói, không được sao?"
Phụng Nghị dùng từ ngữ trang trọng cứ như đang nói về một dự án vô cùng quan trọng, thiếu chút nữa Dịch Liêm đem canh trong miệng phun hết ra ngoài.
Quá sức tưởng tượng rồi, chủ tịch tập đoàn Cedric lại phải ăn mì gói trừ cơm sao?
Ở trong phòng Phụng Nghị ngủ một ngày, Dịch Liêm chờ hắn xong việc rồi cùng nhau về nhà, một trước một sau đang đi tới cửa đã bị một người ngăn lại, chính là cái người mặc váy lúc sáng muốn "đâm xe" vào người y.
Dịch Liêm biết rất rõ về cô ta, chính là minh tinh lúc trước đã giải ước với Dịch thị - Nhậm Kỳ.
Y hôm qua đến Dịch thị suốt cả buổi, trong tài liệu với sổ sách tìm kiếm hợp đồng nghệ sĩ, tìm thấy bản hợp đồng của cô ta, thời hạn hợp đồng là 10 năm nhưng khi cha Dịch Liêm qua đời thì cô ta liền cùng Dịch thị đơn phương giải ước, cũng đã chi trả tiền vi phạm hợp đồng kết xù việc này đã làm cho Dịch thi chịu đã kích vô cùng lớn, mà cái người làm ra chuyện này chính là ông dượng béo núc ních kia của Dịch Liêm.
Nếu nói hai người này không có một chân với nhau có đánh chết y cũng không tin.
Bộ dáng mèo con tội nghiệp của cô ta nếu dùng cho người khác thì sẽ khiến cả đám đàn ông thương xót, Dịch Liêm nhịn không được trơn trắng mắt, quá giả tạo rồi.
Nhậm Kỳ sau khi rời Dịch thị liền thành lập phòng làm việc, bởi vì cô ta thoát ly Dịch thị nên đại diện phát ngôn sẽ bị khuyết thiếu, hiện tại cô ta tìm đến Cedric chính là muốn lấy được đại ngôn kia.
Buổi sang lúc cô ta xuất hiện hệ thống liền như bị điên, Dịch Liêm cùng nó giao chiến đã lấy ra được cốt truyện.
Đoạn cốt truyện này bao gồm nam nữ chính, Phụng Nghị chính là nam chính, nữ chính là Nhậm Kỳ, hai người có duyên tương ngộ trong dự án "MI", Phụng Nghị vốn không phải người hiền lành gì cho cam, hắn thân là chủ tịch của Cedric, tuấn nam mỹ nữ gì chưa thấy qua, cho nên Nhậm Kỳ luôn ở trước mặt hắn gặp khó khăn vô số lần, Phụng nghị lại không tim không phổi nhưng đã bị sự cứng cỏi của Nhậm Kỳ hấp dẫn, cuối cùng trở thành người phát ngôn của "MI", bọn họ vừa tung ra quảng cáo đã nổi tiếng tàn cầu, Nhậm Kỳ liền được phong "Nữ thần Phương Đông".
Một lần trong tiệc rượu, Nhậm Kỳ bị người hạ thuốc, đưa đến trên giường một vị kim chủ, trải qua một đêm điên cuồng, triền miên, khi Nhậm Kỳ tỉnh dậy phát hiện mình cùng Phụng Nghị phát sinh quan hệ.
Trải qua nhiều sự cố ngoài ý muốn, Nhậm Kỳ cùng Phụng nghị kết thành một đôi nhưng vào lúc này một thiếu niên xuất hiện, tự xưng là vị hôn phu của......
Nghĩ dến tình tiết "Dịch Liêm" tranh giành tình cảm với nữ chính, y liền cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, mẹ nó đây là cái tình tiết quỷ ma gì đây chứ!?
Rõ ràng y với Phụng Nghị mới là một đôi, bây giờ lại bị Chủ Thần sửa chữa cốt truyện biến y thành nam phụ ác độc.
Khoé miệng y nhấp nhẹ một cái, lộ lên nụ cười nhạt, bị Nhậm Kỳ đứng chắn đường Phụng Nghị thật không thoải mái, đã vậy còn nhìn thấy Dịch Liêm vẫn luôn nhìn cô ta còn cười tới ngọt như mật, đáy lòng nổi lên ngọn lửa ghen tuông.
Hừ! Lớn lên không đẹp, quần áo thiếu vải như muốn đem bộ ngực ra, váy thì cắt sâu, không biết tên nào thiết kế ra, đúng là đồi phong bại tục.
Hai bảo tiêu theo sau thấy chân mày ông chủ cau lại liền hiểu ý, bọn họ biểu tình nghiêm túc đi lên trước, một phải một trái nâng Nhậm Kỳ ra ngoài.
Dịch có chút bất ngờ trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhậm Kỳ hát chói tai khi bị bọn họ nâng lên đưa ra ngoài.
Thân là "Nữ chính", Nhậm Kỳ chính là ngoại lệ đã ấn định của Phụng Nghị, so với em họ Kiều Lệ Lệ của Phụng Nghị còn thua xa, bên ngoài ai cũng bị tình tiết cốt truyện điều khiển nói cô ta dung mạo như thiên sứ, dịu dàng như thỏ trắng,.......
Bây giờ "Nữ chính" lại bị hai bảo tiêu của nam chính lôi đi như lôi bịch rác, kéo đi.
Đột nhiên, cằm bị người ta nắm xoay qua đối diện với ánh mắt sắc bén của hắn.
"Cậu bây giờ là một thiếu niên chưa trưởng thành, nhìn ngó cái gì chứ?" Ngữ khí có chút hung dữ.
Dịch Liêm không giãy giụa mà để cho hắn nắm cằm: "Cô ta lớn lên thật xinh đẹp....."
Đây là thế giới tiểu thuyết, nam chính sẽ có "bệnh cũ", hắn giống như radar đối với nữ chính sẽ có tính chiếm hữu vô cùng mạnh, người khác nhìn một cái cũng không được.
"Ngực to, chân lộ ra muốn hết, đúng là muốn dạy hư con nít!"
"Tôi đã 16t, không còn là đứa trẻ nữa, không phải anh cũng thích loại hình ngực tấn công mông phòng thủ này sao?"
Phụ Nghị bụ sắc nước miếng, gương mặt đen như đáy nồi, không khỏi nhớ đến lần đầu gặp Dịch liêm, khi đó hắn sao lại ngu như vậy chứ!
Bàn tay nắm cằm Dịch Liêm biến thành ôm bờ vai y, đem y nhét vào trong ngực hắn, sắc mặt trầm xuống nhìn bảo tiêu, nói: "Từ hôm nay trở đi, không được tôi cho phép thì không được để người phụ nữ bị lôi ra lúc nảy xuất hiện trong tập đoàn Cedric, nhìn thấy cô ta liền lôi đi vứt cho tôi!"
Bảo tiêu bị lời nói của hắn doạ sợ, kéo, lôi, vứt.....Kéo ra ngoài vứt bỏ? Phụng tổng đây chính là muốn đem người đẹp lúc nảy xem như bao rác mà vứt?
"Dạ, Phụng tổng!" Bảo tiêu không dám phản bác, lập tức gật đầu.
Nữ chính hoàn toàn không biết chính mình đã bị Phụng Nghị biến thành vật phẩm bị cấm ở Cedric , cho nên tiền đồ và con đường diễn xuất đã bị cắt đứt.
Dịch Liêm nhìn Phụng Nghị đang bày ra vẻ mặt suy tư, y cười nhẹ, không ngờ chỉ cần một câu đã đem nữ chính đánh gần chết.
Kế tiếp sẽ là chuyện gì đây?
Tác giả có lời muốn nói.
Nữ chính kiên cường: Tôi sẽ trở lại lần nữa!
Nam chính vả mặt: Lại đến, kéo ra ngoài vứt cho tôi.