Quyển 3 - Chương 13: Thế giới Võng Du 13

Nhẹ nhàng bỏ lại cái đuôi, mèo con cảm thấy vô cùng mỹ mãn ghé lên bàn, ngón tay thon dài cắt thịt thành từng miếng nhỏ, mùi vị vô cùng ngon miệng, còn không quên dùng đầu lưỡi mềm mại liếʍ liếʍ nước sốt dính trên ngón tay.

Một người một mèo ăn xong cơm trưa, liền thoải mái nằm trong phòng ngủ bù, cho đến khi có người tới gõ cửa phòng mới tỉnh lại.

Mặc áo khoác vào, nhìn lại mình trong gương thêm một lần nữa, xác định không có bất luận không có sơ hở nào, Dịch Liêm mới mở cửa ra.

Đứng ngoài cửa là một người mặc áo khoác dài màu xám, nhìn kỹ thì chính là một cô gái trong sáng hoạt bát, thấy người mở cửa là Dịch Liêm, hai mắt sáng ngời.

"A, Liên Liên, xin chào."

"A, Bệ Hạ, xin chào mày nha." hạ Kỳ nhìn thấy mèo con đi theo chân Dịch Liêm, hai mắt càng sáng hơn, hương y chào hỏi.

"Meo!!" Mèo con nhẹ lắc lắc đuôi, khó có được "Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn" mà đáp lại lời chào của Hạ Kỳ bằng cách lắc đuôi.

Hai người một mèo, rốt cuộc cũng có bạn, Dịch Liêm ở tỏng phòng đợi đến 8h tối, bốn người Sa Đường Quất rốt cuộc cũng tới rồi, mọi người cùng nhau đi ăn buffet ăn cơm chiều.

Sau khi ăn xong đều nhất nhất về phòng nghỉ ngơi tắm rửa, dưỡng cho tinh thần thật tốt, sau đó nghênh đón ngày hôm sau thi đấu.

Ngày 25 tháng 12 cuộc thi bắt đầu vào buổi trưa, mở đầu là đấu cá nhân, Dịch Liêm hôm nay dậy thật sớm, đi xuống tầng chuẩn bị thức ăn cho mèo con.

"Sau trận đấu cá nhân thì chị cứ nghỉ ngơi một lúc, để em giúp chị chuẩn bị thức ăn cho Bệ Hạ đi." Hạ Kỳ ngồi một bên nhìn mèo con ngoan ngoãn ăn cơm, hai mắt Hạ Kỳ tỏa sáng, cầm lấy cá khô đưa cho mèo con.

Đang nhai miếng thịt trong miệng, liền nhìn thấy Hạ Kỳ đưa lại miếng cá khô, thân ảnh liền trốn ra sau Dịch Liêm, mở to đôi mắt mèo nhìn y.

"Di, Bệ Hạ, mày sao lại không ăn a?" Hạ Kỳ đem cá khô lại trước mặt nó quơ quơ, mèo con càng dịch về phía sau hơn.

"Mèo này nuôi thật không tồi, quá thông minh." Nhóm người vây quanh bàn ăn vừa ăn vừa nói.

"Đúng vậy, Bệ Hạ vô cùng thông minh." Hạ Kỳ nói theo, tiếp tục dùng cá khô dụ mèo.

"Tôi không phải có ý này." Cà Phê Đen lắc đầu, nói: "Đại đa số thú cưng đều là đồ tham ăn, ai cho đều ăn, nhưng đối với người ngoài có sự cảnh giác đều là những con đã trưởng thành, bất quá mèo con này nhìn cũng chỉ hơn một tháng, liền biết không thể ăn đồ vật người lạ đút, cho nên tôi mới nói quả thật thông minh.

Dịch Liêm nhẹ nhàng cười, đem mèo con ôm vào trong ngực, đút một miếng cá khô, nói: "Là rất thông minh."

Mèo lắc nhẹ đuôi, hừ, đương nhiên, em ấy là người của tôi thì phải nghe lời em ấy.

Buổi sáng thực nhanh trôi qua, trận đấu cá nhân bắt đầu vào buổi chiều, Dịch Liêm cào cào cằm mèo con, nói: "Hôm nay có chút vội, mày ngoan ngoãn ở trong phòng, đói bụng thì có thịt với cá khô trong chén, tối tao về sớm sẽ mang mày đi ăn khuya."

Sau khi trận đấu cá nhân kết thúc, ban tổ chức mời những người tham gia ăn cơm chiều, khi ăn xong liền bắt đầu chuẩn bị đến đấu đoàn đội, Dịch Liêm thật sự không có thời gian về phòng một chuyến, như vậy phải uỷ khuất mèo cưng rồi.

"Meo!!!" Biết rồi, đi nhanh đi, sẽ có bất ngờ cho em a.

Nhìn cặp mắt màu xanh lam đang lẳng lặng nhìn mình, Dịch Liêm trong lòng hơi hơi động, hôn lên đầu mèo con một cái, sau đó vội vàng ra cửa.

Trong phòng nghỉ chỉ còn lại một con mèo, đại khái qua nửa giờ, cửa phòng bị đóng chặt phát ra tiếp "Cùm cụp", từ bên trong cửa bị mở ra, một con mèo chiu ra khỏi phòng, vô thanh vô thức rời khỏi khách sạn.

Bệnh viện tư lập Phong Đô ở ngay trung tâm thành phố A, nhưng tính khoảng cách từ nơi tổ chức thi đấu thì cũng rất gần, chỉ cách hai con phố.

Một tháng qua bệ hạ muốn đi nhờ xe liền không được, hôm nay chỉ cần đi khoảng 4 phút liền tới nơi cần đến.

Nếu là người xa lạ lần đầu đến đây, muốn tiến vào phòng bệnh VIP là không có khả năng, nhưng với một con mèo thì sẽ không có người chú ý, thừa dịp không ai chú ý, mèo con chạy lên lầu, chuẩn bị bò lên tầng 10 của bệnh viện.

Mới vừa quẹo vào cửa, liền thiếu chút đυ.ng phải một con mèo đen, sợ tới mức lông toàn thân xù lên.

"Meo.........?" Người mới tới!? Một con mèo trắng, thật xinh đẹp a, nhỏ như vậy, chắc là chưa cai sữa đi?

Mèo đen kêu lên vài tiếng, vươn móng vuốt màu đen chụp đầu mèo con, lại bị mèo con tránh thoát.

Mèo con nghe hiểu được lời nói của con mèo đen này, híp đôi mắt xanh lam trừng nó, liền chạy thật nhanh lên lầu, vừa quay lại liền không thấy bóng dáng.

"Meo meo." Từ từ a, bé con đừng chạy..........Thật là, có thang máy không đi lại muốn chạy thang lầu, người trẻ bây giờ, thật là có sức sống a.

"Đinh" thang máy bên cạnh mở ra, từ bên trong đi ra bốn con mèo.

"Meo meo!" Đại ca, đã mang người mới đến, chính là hắn.

Mèo đen quay đầu nhìn lại, là một con mèo màu nâu, đôi mắt màu xám lộ ra vài phần ghét bỏ: "Meo."

Thật xấu xí.

Chạy nhanh là thiên tính của loài mèo, nếu trong thân thể nhân loại thì vô cùng khó, nhưng leo thang lầu đối với loài mèo mà nói không tính là gì, không cần đến 5p, mèo con đã chạy đến tầng 10, chỉ là làm hắn cảm thấy ngạc nhiên chính là.........Này chính là bệnh viện tư lập tốt nhất thành phố A nhưng lại có rất nhiều mèo, hắn chạy lên một tầng liền gặp được mấy con, bọn nó đi lại hoặc là ngồi nghỉ, thật là quá kỳ quái.

Tầng 10 chính là khu VIP, vô cùng an tĩnh, mèo con từ trong khe hở cửa ló đầu ra xem, xem xét mọi nơi xác định không có người, liền chạy như điên về phía phòng bệnh cuối hành lang.

Phòng của bệnh viện vì muốn thuận tiện cho việc nghỉ ngơi của bệnh nhân thì cửa luôn được khép hờ, cho nên mèo con chỉ cần dùng đầu là có thể đẩy ra, bắt đầu bước vào trong, nâng lên đôi mắt liền nhìn thấy người đnag nằm trên giường an tỉnh ngủ say.

Giống như có một lực hấp dẫn kỳ quái thôi thúc hắn tới gần, hắn nhẹ nhàng nhảy lên giường, cái đầu mèo nhỏ nhắn dán lên thân thể của chính mình.

Đôi mắt xanh lam lập loè ánh sáng, từ trong thân thể mèo con như có vô số điểm sáng nhỏ đang xông ra ngoài, chui vào trong thân thể người nằm trên giường.

Ô oa ô oa!!

Bé con bé nhỏ, nhỏ hơn cả lòng bàn tay, ôm chân hắn gắt gao không bỏ, oa oa khóc lớn.

Làm hắn có cảm giác quen thuộc.

"Chú Dục, tôi chờ chú......." Thanh âm thiếu niên mang theo mang theo vài phần thanh triệt xuyên thấu qua điện thoại.

Làm trái tim hắn hơi động động.

Là ai, là ai đang nói.......Ai?

Lông mày nhăn lại, lông mi run rẩy, bỗng nhiên đôi mắt đen hút sau thẳm mở ra, Nguỵ Vũ giơ tay ôm đầu, vẫn là một trận trời đất quay cuồng, mới vừa trên giường ngồi dậy, trong đầu hắn như có thứ gì đó hiện lên, sau đó lại nghĩ không ra.

Ánh mắt dừng lại bên người, là một con mèo đang cuộn thành một đoàn, duỗi tay sờ sờ, nó đã hoàn toàn không có sự sống.

"Cảm ơn."

Từ nhỏ đến lớn hắn cũng không mấy có lòng tốt, nhưng ngày hôm đó liền nhịn không được muốn đem con mèo đang hấp hối này đến bệnh viện thú y, ở trên đường bị tai nạn, mà trong lúc xảy ra thì con mèo này đã chết, nên mới bị người ta vứt bỏ lại trong thùng rác.

Hắn lại nhịn không được mà bám lên thân thể nó, sau đó liền bị người kia nhặt về.

Hắn muốn cứu mèo con, nhưng cứu đến nổi thiếu chút nữa mất luôn cái mạng, cuối cùng là mèo con giúp lại hắn, làm cho hắn được gặp gỡ cái người kia, cho nên đây là đều là lời cảm ơn mà hắn muốn gửi cho mèo con.

Mang đến một bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ đến, Nguỵ Vũ đem thi thể mèo con bọc lại, nhìn đồng hồ điện tử trên tường, đã 4h chiều, nên thời điểm này chạy đến khách sạn, sau đó rời khỏi phòng bệnh, hắn dùng điện thoại công cộng bấm ra một dãy số.

"Tới bệnh viện tư lập Phong Đô gặp tôi.........."

"Tiên đồ" sau khi trận chung kết đang khí thế ngất trời, khán giả ở hiện trường nhiệt liệt vang lên nhiều tiếng hoan hô cổ vũ, giữa đại sảnh màn hình sáng lên hai chữ "Chiến thắng" màu vàng kim.

"Đấu cá nhân đã kết thúc, người chiến thắng chính là...............Nhất Bộ Liên Hoa, xin chúc mừng!!" Phía "Tiên đồ" Tả Minh Nguyệt giải thích vỗ tay thắng lợi cho trận đấu cuối này.

"Trận thi đấu này quá xuất sắc, chúng ta có thể nhìn ra mọi chuyển động và các chiêu thức, Nhất Bộ liên Hoa cuối cùng chỉ còn lại 5% lượng máu, nếu cô ấy không dùng chiêu cuối cùng đánh bại kẻ địch, thì có thể sẽ bị bậc ngược lại, chiêu cuối cùng quả là giống như muốn gϊếŧ luôn cả thần thánh." "Tiên đồ" đã giải thích cặn kẽ lí do chiến thắng của y một cách vô cùng nhẹ nhàng.

"Nhất Bộ Liên Hoa, cô chính là người được trời cao phi thường ưu ái, lớn lên lại vô cùng xinh đẹp, làm cơm vô cùng thành thạo, trong nhà nuôi mèo cũng manh đến muốn mạng người......"

Điêu cung Tả Minh Nguyệt nói ra làm khán giả tại hiện trường một trận cười ha ha, cũng đem khán giả trước màn hình máy tính làm cho tức cười.

Hai vị đẫn chương trình từng người giải thích theo hai cách khác nhau, sau đó màn đấu đơn cũng đã khép lại.

Dịch Liêm đang muốn rời khỏi hội trường, nghĩ muốn lén chạy về phòng nhìn bệ hạ của y, lại bị một đám người đột nhiên xông vào quay quanh y.

Ai, quả nhiên buổi tối vẫn phải mang đồ ăn khuya về cho mèo con.

Bị người bao vây, Dịch Liêm cũng không phát hiện một người đàn ông đi ra từ bên cạnh, còn quay đầu nhìn y một cái, đem thần sắc buồn bực của y thu hết vào mắt.

Đây là đang nghĩ đến hắn sao?!"

"Nguỵ tiên sinh?" Nhân viên phục vụ đi phía trước hắn vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn.

"Không, anh muốn làm gì thì cứ làm đi, tôi tự mình về phòng." Cho đến khi thấy thân ảnh Dịch Liêm biến mất chỗ ngã rẽ, Nguỵ Vũ mới thu hồi ánh mắt, phất phất tay với nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ do dự một lát, gật gật đầu rời đi.

Nguỵ Vũ đi thang máy xuống tầng 5, từ trong thang máy đi ra, mở cửa phòng đi vào trong.

Đoàn đội bắt đầu đấu thì đối thủ chính là tiểu đội của nữ chính giống như cốt truyện chính.

Mà đoạn thời gian này, Sa Đường Quất cùng đội ngũ 6 người đều do Dịch Liêm cố tình an bài, đều là cùng tiến cùng lùi, liền tính Lạc Thanh Hoài muốn động não xuống tay, đều không thể xuống tay ở bất cứ chỗ nào.

Bố trí đoàn đội của nữ chính Lạc Thanh Hoài là muốn nhằm vào đội Sa Đường Quất mà sắp xếp, sau khi mở màn, bọn họ không chút do dự sửa đổi chiến lược.

Vì thế.....

Đoàn đội hai bên cạnh tranh về phần kỹ năng chiến đấu, làm cho mọi người một màn chấn kinh.

Chỉ thấy 6 người đội Sa Đường Quất không chút do dự mà tản ra mỗi người một hướng mà đi.

Trong phòng phát sóng trực tiếp.

Hoa Cúc Hướng Về Tác Giả: Tôi là một cây cỏ a, đây là có chuyện gì, bỏ chạy cả đội?

Không: Bọn họ thay đổi chiến lược.

Phương Đông Hồng: Cách bố trí của Thanh Hà bọn họ chính là muốn nhắm vào đội Liên Hoa Nhất Bộ, Thanh Hà là Tiên Y Môn đệ nhất trị liệu, nên chiến lược lúc trước không thể sử dụng vào trận này được.

Yêu Quái: lầu trên phân tích rất đúng.

....................................

trong phòng Nguỵ Vũ nhìn video trong màn hình máy tính đang phát trực tiếp, khoé miệng cong lên.

"Cục cưng bé nhỏ, cố lên a, thắng sẽ mời em dùng bữa tối a......." Nhất định không thua, bởi vì người kia có một sự kiên định phi thường, không bao giờ chịu thua.