Quyển 3 - Chương 12: Thế giới Võng Du 12

Trong gương phản chiếu ra một bóng dáng tóc dài đến eo.....Ngón tay thon dài nhẹ nhàng móc lọn tóc uốn cong lại, khoé miệng Dịch Liêm nâng lên, một tay đem mèo con đang ngồi xổm bên cạnh bàn ấn vào trong lòng ngực.

"Bộ dáng này thì mày liền không thể đem tóc giả của tao kéo xuống, nhóc nghịch ngợm." Nụ cười mang theo vẻ đắc ý, gãi gãi cằm mèo con.

Hừ, ngu ngốc.

Nếu Dịch Liêm ghi trên tư liệu cá nhân là "Nữ", đương nhiên chính là muốn mặc nữ trang a, nhưng bộ tóc giả đó không thể đảm bảo là không bị lộ, vạn nhất xuất hiện sự việc ngoài ý muốn, như vậy sẽ vô cùng thê thảm.

Vì thế, hôm qua sau khi Dịch Liêm phát sóng trực tiếp, liền bị một móng vuốt nhỏ kéo xuống tóc giả, hôm nay y mới chạy đến tiệm cắt tóc.

Bất quá, đúng là đừng nên nói, vẻ ngoài của tên gia hoả này nam thì vô cùng đẹp trai, còn giả nữ lại vô cùng xinh đẹp, làm cho nguyên chủ có một hương vị đặc biệt, vô luận cho dù nam hay nữ đều vô cùng quyến rũ, hừ, thật là một tên tiểu yêu tinh mê người!

"Tao đã liên hệ với khách sạn bên kia, có thể mang theo thú cưng, bất quá sau khi tới khách sạn, đành phải thiệt thòi cho mày mấy ngày, mày chỉ có thể ở trong phòng."

"Meo!"

Ừm, sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng chờ, sẽ tặng cho em một bất ngờ lớn, hừ hừ hừ ha!!

Dịch Liêm cũng không biết mèo con đang đánh chủ ý gì, lưu loát đem quần áo đều cất vào vali, còn có cá khô của mèo con.

Bời vì con mèo này vô cùng kém ăn, một chút thức ăn cho mèo cũng không muốn ăn, chỉ ăn đồ ăn y nấu, đương nhiên cá khô này mùi vị vô cùng tốt, nó chính là ngoại lệ của đồ ăn vặt, từ khi túi tiền của Dịch Liêm tràn đầy, cơ bản là muốn ăn bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

Sáng mai phải ngồi xe, Dịch Liêm cùng mèo con đêm nay đều ngủ sớm.

Làm phát sóng mặc nữ trang cũng không nhất định phải mặc váy, tủ quần áo của Ân Tiêu Liên đều là váy áo gợi cảm, hiện tại độ ấm thành phố A là âm 3 độ, chỉ cần mặc áo mỏng ra đường thôi cũng đủ lạnh run chứ nói gì đến váy ngắn, Dịch Liêm không muốn vì một chút yêu cái đẹp mà không chú ý sức khoẻ bản thân, vì thế mở trang "Mèo béo đào vàng" chính là một shop online, chốt đơn hai bộ đồ nữ, áo khoác lông cùng quần jeans, có thể phối hợp với áo hoodie trong tủ quần áo kết hợp một áo len cao cổ cùng giày chạy bộ, quả thực chính là soái khí bức người.

Bời vì là tóc nối, để tránh bị gió lạnh thổi bay, làm người khác nhìn ra điểm khác thường, Dịch Liêm lấy một cái mũ len trùm đầu, như vậy làm cho khí thế thu bớt lại.

Chuẩn bị hết thẩy ổn thoả, Dịch Liêm kéo vali rời khỏi nhà, hướng về phía thành phố A xuất phát.

Nơi y ở chính là một ngôi nhà cũ, đường phố có chút hẹp, ngày thường rất ít xe chạy vào, y dùng điện thoại gọi xe, không ai muốn chạy xe đến khu phố cũ kỷ này, muốn đón xe phải đi thêm nửa tiếng, vòng qua một khu phố xa hoa, nới đó mới thấy nhà ga cùng quốc lộ.

Dịch Liêm một chút cũng không nghĩ đến bạc đãi mèo con, cho nên mua cho nó một cái nhà mèo, bên ngoài làm bằng vải, bên trong lại là lông nhung mềm mại rất thít hợp với tiết trời mùa đông, mèo con ở bên trong cũng không cảm thấy lạnh.

Mèo con nhìn xuyên qua lớp vải nhìn thấy một trận gió tuyết lạnh câm, có rất nhiều người đi cùng hướng đều ăn mặc vô cùng dày, đều chỉnh trái tim đau đớn đang co rút, hắn về sau sẽ thương thương bảo bọc người.

Đi đến phía sau khu dân cư cũ, đập vào mắt chính là một khu nhà xa hoa, mới vừa trùng tu không lâu cũng với khu dân cư cũ quả thật chính là sự mảnh liệt đối lập.

Mèo con chớp chớp mắt nhìn Dịch Liêm, ánh mắt dừng lại trên toàn nhà 3 tầng ở phía Tây, nơi nào là nhà hắn!!

Cảm giác mèo con trên tay truyền đến động tĩnh nhỏ, Dịch Liêm dừng lại, nhìn vào trong mắt mèo con, liền thấy ảnh phản chiếu bên trong.

"Làm sao vậy? Là muốn đi tiểu sao tiểu mập mạp."

"Meo meo......" Mèo con cử động móng vuốt, ý bảo Dịch Liêm xem một khu nhà nóc màu lam phía Tây, nơi đó là nhà hắn, có đẹp hay không, về sau em sẽ cùng tôi ở chỗ này.

Thấy mèo con không chú ý mình, lại thấy nó khoa chân múa vuốt, rốt cuộc hiểu ra, đây là chắc có thứ hấp dẫn lực chú ý.

Theo hướng mèo con khoa chân múa tay, chỉ là cái gì cũng đều không có, duy chỉ có một khu nhà 3 tầng xinh đẹp.

Dịch Liêm không cho rằng một con mèo sao xem hiểu được cái gì là nhà cao cửa rộng xa hoa lộng lẫy, chẳng qua nhịn không được cười nói: "Đó là khu nhà sang trọng hơn so với nhà chúng ta, nhưng giá cả cũng vô cùng đẹp, tao nha, muốn mua một đống nhà như vậy, kỳ thật nơi hiện tại chúng ta ở cũng không tồi, còn có thể trụ thêm 7 8 năm nữa."

Đã có tin tức truyền đến, thành phố A sắp sửa thu mua lại khu nhà cũ để tiến hành cải tạo lại, hiện tại tất cả người sống trong khu nhà cũ đều dọn đi, chính phủ sẽ không cấp phòng mới cho những hộ gia đình này, mà là đưa cho chút tiền bồi thường, bất quá nếu muốn cải tạo cũng phải đợi đến 7 8 năm sau.

Trong thế giới này không có người đáng để y lưu luyến, y cũng không nghĩ ở lại đây lâu dài, chỉ cần có thể nghịch chuyển cốt truyện, hấp thu năng lượng thế giới, sau đó đi tới thế giới tiếp theo, chỉ là, y hiện tại chỉ lưu luyến một con mèo a.

Tuổi thọ của một con mèo không dài như con người, chỉ sống được 9 10 năm, dài nhất cũng chỉ được 20 năm, y nguyện ý ở bên cạnh tiểu gia hoả này đến khi nó chết.

Mèo con thấy Dịch Liêm lộ ra biểu tình cô đơn, sau đó lại đột nhiên cười ôn nhu với mình, trái tim nhịn không được nổ bùm bùm.

Hắn thật sự thích người này, bất quá cũng mới chỉ ở cùng nhau một tháng, nhưng trên người Dịch Liêm tựa như có một nguồn ma lực thần kỳ, không ngừng hấp dẫn hắn đến gần.

Nếu một tháng trước có người nói với hắn, hắn sẽ yêu một người, có sở thích nam phẫn nữ trang, hắn sẽ không do dự cho người đó một đấm.

Nhưng hiện tại.........Hắn rất vui.

Mèo con nâng móng vuốt lên che mặt, không cho Dịch Liêm nhìn thấy biểu tình e lệ của hắn..........Chỉ là hắn đã quên, chính mình chỉ có cái mặt mèo, Dịch Liêm cho dù có lợi hại đến đâu cũng không thể nhìn ra biểu tình trên mặt một con mèo được.

Đi thêm một đoạn đường nữa, vòng qua khu nhà xa hoa kia, rốt cuộc cũng đến trạm, vận khí không tồi, xe buýt đi thành phố A cũng vừa đến, người trên xe cũng không tính là nhiều.

Dịch Liêm mang đồ vật lên xe, người ngồi ở phía trước thấy vậy đứng lên giúp y một phen.

"Cảm ơn."

Y hướng đối phương nói lời cảm ơn, Dịch Liêm đem 10 đồng bỏ vào hộp tiền, sau đó kéo vali rồi cùng mèo con đi đến ghế cuối cùng ngồi xuống, mọi người trong xe nhịn không được đều quay lại nhìn y.

Cũng không có ai phát hiện y là nam giả nữ, mà do y lớn lên quá đẹp, mà cái người giúp y một phen, bị lời nói cảm ơn của y làm cho đỏ mặt, đến bây giờ biểu tình còn chút ngốc ngốc.

Chỉ là.........Người này, thấy thế nào cũng trông thật quen!?

Mèo con lần đầu ngồi xe buýt nên vô cùng tò mò, cả gương mặt đều dán sát vào kín xe nhìn ra ngoài.

Đây là xe gì a, sao mỗi trạm dùng đều sẽ nhặt thêm người, mới có mấy trạm liền thấy người đứng chật cả xe, nhìn có vẻ quá tải, bộ mấy người không biết quá tải sẽ vô cùng nguy hiểm sao!!

Hắn về sau sẽ không bao giờ để cho cục cưng của mình ngồi chiếc xe nguy hiểm này nữa!!

Tuyệt đối không!!

3 giờ trên chuyến xe địa ngục, cuối cùng cũng đã tới nơi, ở đây vô cùng nhiều khách sạn, mấy người đi qua sẽ nghĩ rằng họ là khách từ xa đến để du lịch, mà khách sạn chỗ y đặt cũng đã chuẩn bị một bàn tiệc buffet sang trọng.

Dịch Liêm dựa theo tin nhắn trên điện thoại mà khách sạn gửi đến, những người khác đều là phòng đôi, nhưng vận khí của Dịch liêm vô cùng tốt, cư nhiên được phòng đơn.

"Thật là quá tuyệt vời, bảo bối a." Đem mèo con tỏng tay giơ lên cao, Dịch Liêm nhìn nó với ánh mắt trìu mến.

Bị ánh mắt này làm cho toàn thân tê dại, mèo con lắc lắc cái đuôi, đồ ngốc, nếu không phải tôi nhanh chân tìm ban tổ chức thông báo huỷ phòng, thì người này sao có thể may mắn như vậy.

Tiểu tử Nguỵ hành này, thời khắc mấu chốt đều không làm hỏng việc, chờ hắn đem cục cưng mang về, sẽ cho tên đó nhìn cục cưng của hắn đẹp như thế nào.

Mèo con cảm thấy mình phi thường hào phóng, nhưng hắn không biết còn có câu gọi là: Tú ân tú ái, tức chết cẩu độc thân.

Sau khi vào phòng, Dịch Liêm ở trong phòng dạo qua một lần, xác nhận không có nguy hiểm, mèo con cũng không thể chạy ra ngoài, mới chịu thả mèo con ra, y mang ra cá khô cho hai ngày, rồi mới đi xuống nhà ăn khách sạn

Tiệc đứng thì đồ ăn phi thường phong phú, hiện tại đã là chiều tối, không ít người chơi đã tới, tụ hợp ở nhà ăn nói chuyện rôm rả, cả trai lẫn gái.

Dịch Liêm cũng không chú ý nhiều những người đó, bời vì 4 người Sa Đường Quất muốn từ E thị đáp chuyến bay sang đây cũng phải đến 8h tối mới đến được, Hạ Kỳ thì ở thành phố C, cũng vừa mới nhắn tin cho y là 5h chiều mới đến nới.

Đi một vòng, nhờ nhân viên phục vụ hỗ trợ gói lại cơm chiên trứng cùng thịt nướng, ăn cùng salad hoa quả cùng bánh kem.

"Làm phiền anh rồi, tôi muốn một phần bò bít tết cùng ức gà, không thêm bất luận gia vị gì, gói lại mang đi."

Dịch Liêm vừa nói xong, vị đầu bếp kia còn chua phản ứng kịp, cách đó không xa liềm có người phì cười.

"Phốc..........Nơi này sao lại cho đồ nhà quê tới, tôi thật đúng là lần đầu nghe muốn ăn bò bít tết nguyên vị, còn đòi gói lại mang đi!!!"

"Ai, mọi người nói gì vậy chứ, người ta là con gái, cô ấy còn là Nhất Bộ Liên Hoa!!!" Người ngồi ở giữa, mặc áo len màu vàng váy liền áo, hoa tiết tinh xảo đi tới nói.

Dịch Liêm nhận ra người nói chuyện chính là nữ chính Lạc Thanh Hoài, người ngồi cùng cô ta là một người đàn ông thân toàn đồ hiệu.

"Thật đúng là Liên Hoa muội muội a, tới tới tới, lại đây cùng nhau ngồi ăn a." Cô ta cùng Dịch Liêm nói chuyện nhưng mà người đàn ông ngồi kế bên ánh mắt sáng bừng, rõ ràng là bị Dịch Liêm làm cho kinh diễm.

So với phong cách thục nữ, bạch liên hoa thanh cao thuần khiết như Thanh Hà Hoài Khê, này chính là một nữ nhân xinh đẹp trang điểm trung tính.

"Đúng vậy, các ca ca sẽ dạy cô cách ăn bít tết!!"

Dịch liêm nhìn mấy người này, cong khớ miệng lộ ra tươi cười: "Không cần, tôi phải đi về bồi mèo con nhà tôi ăn cơm."

Nói xong, hiện trường lâm vào tĩnh mịch.

Đầu bếp tốc độ thật mau, còn tri kỷ cắt thịt thật đều, đóng gói thật đẹp, sau đó Dịch Liêm dẫn theo "Cơm hộp" rời khỏi nhà ăn.

Lạc Thanh Hoài nhìn bóng dang Dịch Liêm rời đi, trong lòng đè nén chá ghét...........Người này quả thật quá đáng ghét!!