Quyển 2 - Chương 20: Thế giới cổ đại 20

Bên ngoài hoàng thành, tiếng chém gϊếŧ chấn động chân trời, hai đại quân kịch liệt giao chiến, mũi tên bắn ra như mưa, liền tính là chiếm ưu thế, nhưng binh lực hai bên lại chệnh lệch, rất nhanh đã thấy một bênh bị suy yếu.

Mắt thấy quân đồng minh đang qua sô g, Đại hoàng tử sắc mặt đại biến, gã xoay người nhảy vào màn trướng nơi Dịch Liêm ngồi, nhưng bên trong lại không có một bóng người.

"Ngọc Thanh Chi, người đi đâu rồi!!"

Nghe được tiếng gã rống giận, mấy mưu sĩ vội vội vàng vàng chạy đến, trên mặt mang theo vẻ ngưng trọng cùng khẩn trương: "Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì?"

"Ngọc Thanh Chi, đã đi đâu?"

"Ngọc thế tử? Thuộc hạ không biết, từ khi quân đồng minh công thành cho tới giờ, liền không có thấy y..........."

"Không thấy, mệnh lệnh trước đó thì ai chính là người hạ lệnh!?" Không biết vì sao, Đại hoàng tử trong lòng lại có cảm giác không ổn.

"Những mệnh lệnh đó chính là thuộc hạ hạ lệnh." Long Đào cúi đầu, che lấp khoé miệng đang cong lên, cười lạnh.

Ngọc Thanh Chi ơi Ngọc Thanh Chi, ngươi cho rằng ta thật sự cho rằng ta thật sự sẽ cùng ngươi giao dịch sao? Hừ, quả nhiên là quá ngây thơ rồi.

Dưới trướng Đại hoàng tử hắn chính là đệ nhất quân sư, chỉ có thể là Long Đào hắn, ngươi chỉ là một tên nhóc thì tính là gì chứ!!!

Lửa giận từ đáy lòng trực tiếp xông lên não, mãnh liệt bị đè nén làm Đại hoàng tử giận đỏ mắt, chỉ biết xả giận lên người binh sĩ bên cạnh.

"Ngươi lập tức đi kinh thành, đi Ngọc phủ xem một chút Lan Hoa quốc công còn ở đó hay không!!"

"Dạ." Binh sĩ liền vộ vàng rời đi.

Dịch Liêm không thấy, Đại hoàng tử chỉ có thể cho Long Đào đảm nhiệm vị trí quân sư, ý cười trên mặt Long Đào càng sâu, chắp tay nhận lệnh mà đi.

Thực nhanh, binh sĩ kia đã trở lại.

"Đại hoàng tử điện hạ, Ngọc phủ không có lấy một bóng người..........."

"Ngọc, Thanh, Chi!!!" Lại tới nữa rồi, tại thời điểm mấu chốt, gã lại bị người kia chơi thêm một vố để trêu đùa nữa rồi!!

"Lập tức phái người đi tìm, ai tìm được Ngọc Thanh Chi liền gϊếŧ chết cho ta, bổn hoàng tử phong tước phong hầu!!"

Phía đông hoàng thành, trong một bụi cây trong rừng có hai con ngựa đang chạy nhanh qua, theo hướng đi cây cối càng ngày càng dày đặc, tốc độ chạy của ngựa ngày càng chậm.

"Bỏ ngựa lai!!" Bỏ dây cương, Dịch Liêm xoay người từ trên ngựa nhảy xuống.

Lan Hoa quốc công không chút do dự theo con trai bỏ ngựa lại, theo sát phía sau Dịch Liêm, hướng rừng sâu mà chạy.

"Con trai, người đó vừa nhìn là biết không giữ chữa tín, khẳng định sẽ đem con bán đi." Lan Hoa quốc công chạy như điên, nói chuyện còn có thể mặt không đỏ khí không suyễn.

"Con cũng không cảm thấy hắn sẽ giữ chữ tín, bất quá chờ cho đến thời điểm đem con bán cho Minh Duẫn Kỳ, chúng ta đã thoát khỏi đây rồi, chỉ cần vượt qua ngọn núi này, sẽ có người tiếp ứng." Dịch Liêm vừa nói vừa dùng đao chém nhánh cây trước mặt, bắt đầu hướng lên núi chạy.

Sau khi ở hoàng thành cứu cha, y liền bố trí tất cả thật hoàn hảo, chỉ cần Minh Duẫn Kỳ duy trì đại quân ở con số 3 vạn, vô luận là hoàng tử nào vây công, đều sẽ kéo dài thời gian cho y cứu Lan Hoa quốc công ra.

Long Đào cũng là một con cờ y dùng để kéo thêm một chút, y nhìn ra được tên này lòng dạ hẹp hòi, tâm ghen ghét vô cùng lớn, cho nên y đem toàn bộ mệnh lệnh đều nói ra, cho Long Đào làm chỉ huy.

Quân đồng minh sắp vượt qua sông gϊếŧ tới, Long Đào căn bản không thể tìm Đại hoàng tử để nói ra việc DỊch Liêm bỏ trốn, vì hắn muốn quyền lực, muốn bò lên trên, liền phải làm như vậy.

Sau khi dùng hết mệnh lệnh Dịch Liêm đưa cho, Long Đào bây giờ không biết phải ra lệnh gì nữa, ngay lúc này, quân đồng minh đều đã qua sông, thì Đại hoàng tử đã phát hiện ra y đã cùng Lan Hoa quốc công đã cao bay xa chạy.

Lúc đó, thì bọn họ đã chạy rất xa rồi, mà Minh Duẫn Dực cũng sẽ ở phía trước đợi, chỉ cần cùng đại quân tập hợp, y cùng cha liền sẽ an toàn.

1 ngày 1 đêm, hai người cuối cùng đã mệ mỏi rã rời, Minh Duẫn Dực vẫn chưa thấy bóng dáng, Đại hoàng tử thì đã sai người đuổi bắt.

Thực hiển nhiên Đại hoàng tử đã điên rồi, ở thời điểm đang chiến đấu cùng quân đồng minh, cư nhiên còn phái sát thủ tới đuổi gϊếŧ bọn họ.

Địa hình dần trở nên bằng phẳng, cây cũng bắt đầu thưa thớt, tình huống như vậy đối với y cùng Lan Hoa quốc công rất bất lợi, bởi vì Đại hoàng tử hạ sát lệnh, 5 người đuổi bắt thì có 2 người là xạ thủ, không chút do dự kéo căng dây cung nhắm bắn bọn họ.

"Cẩn thận." Lan Hoa quốc công kéo y qua một bên, tránh thoát mũi tên bắn tới.

Dịch Liêm trong tay vung đoản đao, chặn lại mũi tên đang bay về phía mình, một bên chạy tránh né mũi tên.

"Coi chừng!!"

Một mũi tên bay đến cực kỳ xảo quyệt, nhắm phía ngực Dịch Liêm, Dịch Liêm muốn tránh né, một người đã nhào lên.

Hai mắt Lan Hoa quốc công đỏ lên, hướng về phía con mình ngăn lại mũi tên đoạt mạng.

"Chát" một tiếng, một đạo quang ảnh từ phía sau phóng tới, một mũi tên huyền thiết bay tới đem mũi tên kia xẻ làm hai, đồng thời còn bắn thủng ngực tên cầm đoản đao, mũi tên mang theo thực lực cường đại, trực tiếp đem người kia bắn dính lên thân cây.

Dịch Liêm hai mắt sáng ngời, sau đó kêu lão cha: "Đi!!"

Những âm thanh đoa kiếm va chạm vang lên, liên tục 3 mũi tên huyền thiết bắn xuyên qua người tiếp theo, lại tiếp tục đuổi gϊếŧ 3 người còn lại.

Người chạy cuối cùng kia, không chút do dự xoay người liền chạy trốn, thân thủ hắn cực nhanh, hắn cũng rất thông minh muốn dùng cây rừng để yểm hộ hắn chạy trốn.

Đứng tên sườn núi đôi mắt xanh thẫm của Minh Duẫn Dực lập loè sát ý, đưa mũi tên lên, giương cung thật căng.

"Vυ"t" một tiếng, mũi tên huyền thiết lấy tốc độ khó thấy bằng mắt thường vụt ra ngoài, mà cái người muốn dựa vào cây cối che lấp thân hình, thì một mũi tên bắn xuyên qua người hắn, một mũi tên hạ gục.

Nhìn cái người bị mũi tên xuyên tim, DỊch Liêm nhịn khôgn được xoa xoa ngực.

Đù, cảm giác này.........vẫn chưa có tan biến chút nào.

Thu hồi ánh mắt, Dịch Liêm quay đầu liền đâm sầm vào l*иg ngực ấm áp quen thuộc, sau đó lại bị một người gắt gao ôm chặt.

"Ngươi không có việc gì thật sự quá tốt rồi."

Mặt bị đâm có chút đau, mở to đôi mắt phiếm hồng, cong khoé miệng, một đường chạy trốn nay lại bị người này ôm trọn, lại cảm thấy thân thể đã được thả lỏng.

"Ngươi cuối cùng cũng đến rồi............" Ôm lấy hắ.

Lan Hoa quốc công đứng một bên liền bị lãng quên:............

"Vương gia."

"Quốc công gia!!"

"Thế tử!!"

Lúc này một đám người từ trên múi chạy tới, người chạy phái trước chính là hạ binh sĩ của Lan châu, phía sau chính Đường gia quân.

Minh Duẫn Dực có chút luyến tiếc đem người trong ngực buông ra: "Đem Lan Hoa quốc công của các ngươi trở về.............."

"Cha, để cho bọn họ đưa người về Lan châu, con muốn đi theo đại quân." Dịch Liêm nói.

Lan Hoa quốc công:.................

Trận chiến này thuộc về hoàng tử, vô luận tương lai ai lên ngôi hoàng đế, thân là Lan Hoa quốc công liền không thể bị cuốn vào trận chiến này.

Minh Duẫn Dực nhìn Dịch Liêm, trong mắt ngưng tụ ý cười, cũng không đợi Lan Hoa quốc công nói gì, nắm lấy tay Dịch Liêm giơ lên: "Toàn quân xuất phát!!"

Nhìn đại quân mênh mông cuồn cuộn như thuỷ triều biến mất bên trong rừng rậm, Lan Hoa quốc công nắm chặt tay lại: "Ta ở Lan châu chờ tin tốt của các ngươi..........."

Lực lượng cường đại, tốc độ mở đường cũng cực nhanh, chỉ dùng nửa ngày đại quân đã vượt qua đỉnh núi.

Minh Duẫn Dực về việc dẫn quân cũng là một người tài, không cần Dịch Liêm nhắc nhở, hắn cũng sẽ cho binh lính nghĩ ngơi tại chỗ, dưỡng sức để đánh thẳng vào hoàng thành.

Hơn 1 canh giờ sau, một làn khói đen bốc cao lên trời, thực nhanh, ở phía xa xa cũng có nhưng ánh lửa cùng tiếng náo động.

Này tin hiệu giống y hệt nhau, Minh Duẫn Dực giơ tay làm một động tác, mọi người động tác chỉnh tề nắm chặt vũ khí, bắt đầu hướng về phía trướng tiến lên.

Bờ sông bên cạnh, quân liên minh còn 2 vạn, rốt cuộc thành công qua được con sông, cùng quân sĩ của Đại hoàng tử giao chiến, gϊếŧ nhau loạn xạ.

Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết, chờ sau khi bọn gϊếŧ đỏ cả mắt cho đến khi thanh tỉnh, liền thấy mấy vạn quân không rõ đến từ đâu, bắt đầu triển khai công kích với bọn họ.

Đồng thời, bên bờ sông bên kia cũng vang lên tiếng kêu thảm thiết giống lúc nảy, một đội quân hung mãnh như sói quét ngang toàn bộ chiến trường.

Tình thế áp đảo giành lấy thắng lợi, Đại hoàng tử, Tam hoàng tử cùng sáu bị vị hoàng tử cuối cùng bị trói thành cái bánh chưng ngã trên mặt đất, lăn thành một đoàn.

Trong khi nhìn đến Minh Duẫn Dực từ trong đám binh sĩ bước ra, vẻ mặt ai ai cũng đều rất vi diệu.

"Lão Tứ, sao có thể là ngươi chứ!!!" Khoé mắt Tam hoàng tử muốn nứt ra: "Ngươi đồ tập chủng đê tiện, ngươi dựa vào cái gì................."

Minh Duẫn Dực lạnh lùng nhìn gã rống giận, ánh mắt trầm xuống, không chút khách khí đạp một chân vào mặt Tam hoàng tử.

"Bổn vương đương nhiên dựa vào trận chiến này ta là người chiến thắng, còn có.............." Vừa nói, từ trong lòng ngực lấy ra một vật.

"Ngọc tỷ truyền quốc, sao..........Sao có thể!!"" Sáu bảy hoàng tử cùng kêu lên cùng lúc.

Đại quân Minh Duẫn Dực vây quanh bọn họ, hắn lại lấy ra ngọc tỷ truyền quốc, bỗng nhiên có người quỳ xuống kéo theo mấy tên quan lại cũng quỳ theo hô to "Cung nghênh ngô hoàng thánh an".

Ánh mắt Đại hoàng tử dừng lại trên người Dịch Liêm đang đứng cạnh Minh Duẫn Dực, cả giận nói: "Là ngươi, Ngọc Thanh Chi, ngươi đúng là tiện........" Lời còn chưa nói xong, đã bị Minh Duẫn Dực một chân đá xỉu.

Dịch Liêm nhìn Đại hoàng tử hôn mê nằm trên mặt đất, hừ nhẹ nói: "Bổn thế tử hoàn toàn không biết Đại hoàng tử điện hạ đang nói cái gì."

Đại quân chình đốn tác phong, bắt đầu đi vào hoàng thành, tàn binh Đại hoàng tử để lại trong thành toàn là đám trói gà không chặt, nhìn thấy binh lính với vẻ mặt hũng hãng liền sợ tới mức chân run run, chủ động mở cửa thành.

Mộ đường thông thuận đi vào hoàng cung, Minh Duẫn Dực lấy tư thế sấm rền gió cuốn đem toàn bộ hoàng cung thanh lọc một lần, xác định đã an toàn, hắn đưa Dịch Liêm tới Thư Vân điện nghỉ ngơi, chính mình thì đi xử lí những việc còn đọng lại.

Dịch Liêm tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, toàn bộ hoàng cung đã thay đổi vô cùng lớn...........