Quyển 2 - Chương 16: Thế giới cổ đại 16

Kể từ đêm đó bị tỉnh lại vì giấc mở đó, trạng thái hai ngày nay của Dịch Liêm đều không tốt, cả người đều héo rũ, tầm mắt còn mang theo nỗi buồn.

Nói y ngủ không đủ giấc thì cũng không đúng, bởi vì y đều ngủ sớm, nhưng giấc ngủ lại không yên ổn.

Minh Duẫn Dực chịu không nổi chính là nhìn Dịch Liêm càng ngày càng tiều tuỵ.

"Ta đã phái người đi Lan châu, không cần lo lắng." Ăn xong bữa sáng, inh Duẫn Dực nắm tay y đi ra ngoài: "Hôm nay cùng ta đi đến một nơi."

Mấy ngày nay Minh Duẫn Dực mang theo Dịch Liêm dạo quanh toàn bộ biên thành Bắc Mạc, nhưng tựa hồ không thể dời đi suy nghĩ về Lan Hoa quốc công của y nên hôm nay hắn quyết định dẫn y đi một nơi khác.

"Ừm." Y tuỳ ý cho hắn nắm tay mình, Dịch Liêm lười nhác ngáp một cái, đuôi mắt lóng lánh ánh nước, nhìn rất câu nhân.

Dịch Liêm hoàn toàn không nghĩ tới Minh Duẫn Dực cư nhiên sẽ đưa mình đi quân doanh, bởi vì hiện tại vào đầu năm mới, nên quân doanh chỉ còn binh lính đi tuần thường ngày, phần lớn đều về nhà ăn tết, cho nên có chút trống rỗng.

"Ngươi đây là mang ta tới quân doanh để tuần tra sao?" Dịch Liêm nhịn cười, đôi mắt có chút tò mò nơi nơi đều nhìn một chút, Bắc Mạc không so được với Lan châu, nơi này nhìn sơ qua thì tương đối tục tằng.

Toàn bộ Đại Thuỵ đều nói Lan Hoa Thế tử học văn bỏ võ, kêu y là gà bệnh, ta chỉ muốn thử xem có phải là sự thật hay không." Minh Duẫn Dực nắm tay Dịch Liêm đi lên võ đài.

Trong trí nhớ, Dịch liêm trước nay đều hào hoa phong nhã, ôn nhuận như ngọc bộ dáng thư sinh, so sánh với thần lớn con cháu các gia tộc thì thật sự y rất yếu ớt, hắn luôn cho rằng người này luôn phải đứng sau lưng để hắn bảo hộ.

Nhưng chỉ một đêm ở ngôi miếu hoang đó, Dịch liêm lại ra tay, hoan toàn đánh nát hình tượng yếu ớt, người này không chỉ không yếu mà còn giỏi võ vô cùng, phi thường lợi hại, nếu những người đó mà thấy cảnh đó chắc cũng kinh hãi đến rớt cằm.

"Lời đồn đãi có Trung Thân vương điện hạ là đệ nhất thần tiễn Đại Thuỵ, từng ở trên Bắc Mạc đại chiến với dị tộc, một mũi tên có thể đâm thủng yết hầu của tướng lĩnh của địch." Dịch Liêm đôi mắt mang ý cười nhìn hắn.

Dịch Liêm khen hắn một câu còn hơn là lời khen của người khác.

"Quá lời rồi."

"Ta cùng ngươi nên luận võ một hồi, còn ngươi dạy ta bắn cung."

Kỳ thật ở cốt truyện chính Ngọc Thanh Chi quả thật là một con gà bệnh, cho nên ở cái thế giới này y vẫn luôn duy trì hình tượng gà bệnh.

Y đã từng bị khống chế bởi hệ thống thần trợ công, có thể trở thành thần trợ công tuyệt đối là người vô cùng tài giỏi, vì y sắm vai nhiều nhân vật vô cùng, nên có thể hấp thu năng lực của thân phận đó, cho nên liền tính Ngọc Thanh Chi hình tượng là gà bệnh, nên bây giờ không có hệ thống cản trở nên y tuyệt đối không yếu.

Yếu ớt, chỉ là hình tượng dùng để lừa gạt những người về vẻ ngoài thôi, còn trước mặt Minh Duẫn Dực là gương mặt thật của y, bởi là hắn nên y không cần che giấu.

"Được."

Hai người một trước một sau đi lên võ đài, không sử dụng vũ khí, mà là dùng tay không luận võ, Dịch Liêm tránh né linh hoạt, Minh Duẫn Dực chiêu thức trầm ổn, hai người giao thủ, ai cũng không chiếm được ưu thế.

Đánh vô cùng nhuần nhuyễn được một hồi, hai người thở hổn hển nằm lên sàn đấu, nghỉ ngơi một hồi, Minh Duẫn Dực liền mang theo Dịch Liêm đi đến khu rừng gần quân doanh dạo một vòng, bắt một con thỏ rồi nướng lên, ăn no nê, liền đi săn tập bắn.

Nơi này đều chứa cung tiễn mà binh lính sử dụng, đều cùng một trọng lượng, trừ bỏ trường cung Huyền Thiết của Minh Duẫn Dực.

Dịch Liêm tự nhận sức mình cũng không nhỏ, nhưng trường cung Huyền Thiết kia phải cần dùng tới hai tay, y nhớ rõ cốt truyện chính có ghi lại là thứ này nặng 200 cân, do chính Đường Nguyên vì Minh Duẫn Dực tạo ra, ngay cả dây cung cũng dùng chất liệu quý giá để làm ra, cho nên tốc độ mũi tên bay ra vô cùng nhanh, độ chính xác vô cùng cao.

Nhìn Dịch Liêm cố sức dùng cả hai tay để nâng trường cung của mình lên, trong ánh mắt hắn nhịn không được nhiễm vài phần ý cười nhạt, duỗi tay lấy một cây cung khác nhẹ nhàng đưa cho y.

"Ngươi dùng cái này."

Dịch liêm tiếp nhận trường cung, gật gật đầu, đây là một phen nhìn thấy trường cung làm bằng gỗ, nhưng tương đối nhẹ, không hề nặng như của hắn.

Hai người đi vào chỗ nhắm bắm, Minh Duẫn Dực bắt đầu chỉnh tư thế bắn cung của y, cả buổi chiều, Dịch Liêm bắn lần đầu bắn không trúng bia ngắm 100m, dần dần đến vong 1, vòng 7, vòng 9..........Đến khi chiều tối, đã có thể ổn đinh ở vòng thứ 9.

Quả nhiên, bắn tên và xạ kích đều giống nhau, đều dựa vào luyện tập mà thành, y đối với chính mình có thể ổn định bắn vào vòng thứ 9 của bia ngắm, Dịch Liêm phi thường hài lòng.

Vào buổi tối, Dịch Liêm cũng có một giấc ngủ ngon.

Hai ngày sau, đội binh được Lan Hoa quốc công phái đến tìm Dịch Liêm, Minh Duẫn Dực đen mặt không thả người, Dịch Liêm mỗi ngày đều đi quân doanh tập bắn cung, bọn họ định nghỉ ngơi một đêm, lại trở về Lan châu.

Thấy Dịch Liêm tự nguyện ở lại, Minh Duẫn Dực thật cao hứng, nhóm binh sĩ của Lan Hao quốc công rất bất đắc dĩ, ở khách điếm biên thành nghỉ một đêm, toàn bộ đều xám xịt về Lan châu.

Nhưng mà, người mới đi 2 ngày, lại theo Minh Duẫn Dực đi xem mấy thuộc hạ phái đi tìm Lan Hoa quốc công về báo lại, Lan châu cùng Bắc Mạc cũng quá xa nhau, một đi mọt về liền tính cũng phải nửa tháng, nhưng này còn chưa đến 10 ngày liền không có khả năng về nhanh như vậy.

Hơn nữa bọn họ còn đang bị trọng thương, thấy một thị vệ của quốc công đăng nằm bên đường nên đã mang người về, trạng thái hắn kém vô cùng, hoàn toàn dựa vào ý chí để chống đỡ, thời điểm nhìn thấy Dịch Liêm, hai mắt đỏ lên.

"Thế tử....Thế tử..."

"Đại đồng, đã sảy ra chuyện gì?! Ngươi sao bị thương nặng như vậy?" Dịch Liêm bước nhanh đến, nhìn người hầu nằm trên mặt đất.

"Quốc công gia......Đã xảy ra chuyện............" Đại đồng túm tay áo Dịch Liêm, gian nan nói.

"Ngọc thế tử, chúng ta đang đi về Lan châu, nửa đường gặp tên đó, tất cả mọi người đều bị diệt khẩu, Quốc công ngài ấy bị tên đó mang đi, tên này vận khí tốt mới sống sót, sự tình quá khẩn cấp, thuộc hạ buộc phải mang theo hắn trở về." Tiểu tướng dẫn đầu nói.

"Là ai mang Lan Hoa quốc công đi?" Minh Duẫn Dực nhíu chặt mày.

Đại đồng nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Quốc công gai nhân thức người kia, còn có người kia hỏi quốc công gia, Thế tử đang ở đâu...."

"Mục tiêu của những người đó mà ngươi, nhưng ngươi đã bị ta mang đi, bọn họ liền hướng Quốc công mà xuống tay." Minh Duẫn Dực nheo mắt lại/

"Những người này mục đích không hề đơn giản, chắc là đã sớm mai phục trên đường về Lan châu, cha đóng giữ Lan châu, có thể đều động binh Lan châu, nếu đem ta bắt được, liền có thể dùng ta làm con tin......." Dịch Liêm biết cha mình không chết mà chỉ bị bắt đi, ngược lại không có nóng nảy.

"Những người đó có đặc điểm gì không?"

"Bẩm Vương gia, thuộc hạ nhìn thấy trên vai các thi thể có hình đầu hổ trên vai." Tiểu tướng mặt nhăn lại, vô cùng khó hiểu; "Sơn phỉ núi Hổ Đầu sao lại chạy đến một nơi xa xôi như vậy để chặn gϊếŧ Lan Hoa quốc công, bắt Thế tử?"

Đóng giữ biên cảnh Bắc Mạc các binh sĩ đều biết sơn phỉ núi Hổ Đầu.

"Ta muốn lên Hổ Đầu sơn, những người đó không xử lý thi thể, mục đích là để dẫn ta tiến vào."

Dịch Liêm lập tức rõ ràng, cốt truyện chính Ngọc Thanh Chi bởi vì nam chính cầm tù Bạch Hân Hân, cho nên tự nguyện trở thành quân sư cho Đại hoàng tử, lại bị y phá rối, nên nữ chính trơ thành An Hoa quốc công phu nhân nên y không có khả năng thành quân sư của gã, liền tự động sinh ra một "Con tin", buộc y gia nhập trận doanh.

Cốt truyện "Ý thức " được y đang "Xâm lấn" nó, nên muốn ngăn cản y tiếp tục thay đổi quỹ đạo.

"Ta đi cùng ngươi." Minh Duẫn Dực nói.

"Không được." Dịch Liêm không chút do dự cự tuyệt, nói: "Ta muốn ngươi ở lại chuẩn bị mang binh tấn công núi Hổ Đầu."

Lời này vừa nói ra, tiểu tướng đứng bên cạnh đồng thời hít khí lạnh.

Đám sơn phỉ đó bọn cũng chưa phải chưa đánh qua, chính là ở chỗ sơn trại được xây ở chỗ dễ thủ khó công, vô cùng khó đánh, trong núi lại có lương thực nên bọn chúng có thể vừa đánh vừa ăn uống, tự tại vô cùng, ngược lại bọn họ trụ không được.

Ngọc Thanh Chi cũng chết trên núi Hổ Đầu, nơi này cũng là nơi giao chiến của Minh Duẫn Dực cùng Đại hoàng tử, không có nữ chính chống đỡ nên "Ý thức" thế giới đang muốn trục xuất y, hừ.

Nếu núi đầu hổ là trợ lực manh nhất của Đại hoàng tử, như vậy liền đem nó phá huỷ vậy.

Minh Duẫn Dực mắt sáng quắc nhìn y, duỗi tay nắm lấy bàn tay thon dài trắng như ngọc của Dịch Liêm: "Được, ta sẽ giúp ngươi."

Dịch Liêm nhẹ nhàng cưới với hắn, nắm lấy lại bàn tay hắn.

Đã từng đến đây một lần, khi 6 người con chỉ còn lại 2 người, Dịch liêm đã theo gã được một thời gian nên đã quen thuộc đường đi.

Lúc ấy tuy rằng bị hệ thống khống chế nên bị khôgn ít hạn chế, nhưng hắn di chuyển đi cứu nữ chính rồi bắt gà rừng thỏ rừng lại bị trừng phạt, ký ức y vô cùng tốt, đường đi đã khắc sâu trong đầu y.

Hiện tại đã qua 15 tháng giêng, binh sĩ về nhà ăn tết đã trở lại quân doanh, muốn tấn công cơ bản đã chuẩn vị tốt.

Dịch Liêm làm cho Minh Duẫn Dực một cái sa bàn, căn cứ vào trí nhớ đem địa hình núi Hổ Đầu làm ra.

"Hổ Đầu sơn phái bắc là vách đá, phía đông có hồ nước, nước chảy xuyên qua sơn trại chảy xuống........" Dịch Liêm chỉ từng điểm từng điểm cho Minh Duẫn Dực xem.

Bởi vì thế của núi, nên không quen thuộc địa hình phi thường khó đánh, nhưng hiện tại nhìn địa hình sa bàn, Minh Duẫn Dực thực nhanh đã tìm ra đối sách.

"Vậy trước tiên đưa binh đến phía đông dụ đám sơn phỉ, lại phái người chặn nguồn nước, lại lẻn đi vào kho lúa, rồi đánh vào sào huyệt đánh "Hổ"........"

Minh Duẫn Kỳ, ngươi không nên có mơ tưởng cùng bổn vương đoạt người!!