Quyển 2 - Chương 15: Thế giới cổ đại 15

Ban đầu do sợ y chạy trốn, thời điểm ngủ cũng bị ôm chặt, hiện tại đã sắp đến Bắc Mạc, trước không có thôn sau không có tiệm, y muốn chạy cũng khó.

"Ôm ngươi như vậy ngủ càng thoải mái." Minh Duẫn Dực không muốn đem người buông ra, nguyên lai cũng chỉ sợ y chạy, chủ yếu vẫn là sợ y khó chịu.

Thanh Chi ca ca nên đặt trong lòng bàn tay nâng niu.

Động tác Dịch Liêm càng thoải mái, liền thả lỏng thân thể dựa vào ngực Minh Duẫn Dực không thèm động đậy nữa, cái ôm này của hắn rất thần kỳ, làm y có cảm giác vô cùng an tâm.

Đột nhiên Minh Duẫn Dực cười nhẹ, l*иg ngực ngứa ngáy.

Dịch Liêm: ".........Làm sao vậy?"

"Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, ở trong hang động qua đêm, Thanh Chi ca ca cũng ôm ta như thế này."

"Ngươi lúc đó vẫn là đứa nhóc bé xíu, mềm mại, nhuyễn manh." Dịch Liêm nhớ lại nhóc con đơn thuần lúc nhỏ, giờ trưởng thành lại thâm trầm, lãnh lệ, trong lòng khó có được cảm giác tự hào.

"Lúc ấy ta cũng nghĩ chờ sau khi lớn lên, cũng muốn ôm ngươi như vậy, làm cho ngươi ngủ trong lòng ta." Minh Duẫn Dực cúi đầu, dùng gương mặt cọ cọ mặt Dịch Liêm, trong mắt đều là ôn nhu, nói: "Cho nên, người ở bên cạnh ta, ta sẽ đối với ngươi thật tốt, so với người khác còn tốt hơn gắp trăm ngàn lần."

Dịch Liêm đem mặt chôn sâu trong ngực hắn, cũng không biết nên trả lời vấn đề của Minh Duẫn Dực như thế nào.

Nam chính sao lại cong vòng như khoanh nhang muỗi vậy trời?

Rắc rối quá.

Không có bị cự tuyệt, Minh Duẫn Dực cũng không ngại ôm vào ngực "Bé cung" đang giả chết, dùng áo choàng đắp lên người y, tránh để Dịch Liêm bị lạnh.

Trong bóng đêm an tĩnh, đống lửa đốt lên đã phần nào chiếu sáng một góc trong miếu hoang, lâu lâu lại phát ra âm thanh của hoa lửa, bắn ra như pháo hoa.

Đột nhiên, người đang nhắm mắt dưỡng thần mở mắt, Minh Duẫn Dực ôm Dịch Liêm ra phía sau thềm đá.

Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng ồn đang lớn dần, mười mấy mũi tên xuyên qua màn đêm, bắn vào ngôi miếu hoang, cắm ngay cỗ mà lúc nảy hai người nằm.

"Trốn kỹ lắm." Minh Duẫn Dực trong mắt lập loè sát ý nồng đậm, đem y ôm vào nhẹ nhàng buông xuống, rút cây đao treo bên hông ra.

Bảy hắc y nhân tay cầm trường đao, thân hình cường tráng, biểu tình dữ tợn vọt vào ngôi miếu hoang, không chút lưu tình, hiển nhiên không nghĩ giữ lại người sống.

Minh Duẫn Dực như một con sói hung hãng, lao ra nhanh như gió, mấy hắc y nhân nhìn thấy hắn, bắt đầu xông vào mục đích là gϊếŧ hắn.

Những tên này có lẽ là sát thủ được nuôi dưỡng, chiêu thức đơn giản nhưng rất quyết liệt, ra chiêu vô cùng tàn nhẫn, tất cả đều là nhắm đến điểm yếu trên người.

Minh Duẫn Dực đã lên chiến trường quá nhiều năm rồi, đừng nói đối phó với mấy tên tép riu này, đối mặt với thiên quân vạn mã trước mặt hắn đều chưa bao giờ sợ hãi, chiêu thức của hắn hũng mãnh cường thế, lực đạo cùng lưỡi đao đều mang theo sát ý, ánh đao loé lên trong bóng tối, chưa đến nữa khắc đã có hai người chết dưới đao của Minh Duẫn Dực.

Mấy tên sát thủ thấy hắn quá lợi hại, nhanh chóng trao đổi ánh mắt, bốn người xông lên ngăn chặn Minh Duẫn Dực, một người khác hướng đến nơi Dịch Liêm ẩn thân.

Gϊếŧ không được Minh Duẫn Dực, vậy gã đánh bắt tên này uy hϊếp Minh Duẫn Dực, biểu tình trên mặt hắn vặn vẹo dữ tợn, đoản đao trên tay vung lên "loảng xoảng" một sát thủ bị hắn cắt ra thành hai đoạn.

ngay khi hắn bỏ lại 3 tên sát thủ kia muốn tiến lên cứu Dịch Liêm, đột nhiên áo choàng màu trắng bay ra, đem toàn bộ sát thủ cột chung một chỗ, bị cột chặt lại sau đó bón chúng dùng trường đao cắt đứt áo choàng.

Sát thủ sau khi thoát ra đã bị Dịch Liêm đá bay, Minh Duẫn Dực một đao chém tới tên sát thủ còn lại.

Dịch Liêm hung tàn như vậy làm cho toàn bộ đều khϊếp sợ, Minh Duẫn Dực liền xoay người bổ một đao về phía tên cầm đầu, thật mau bọn chúng đã làm ma dưới đao của hắn, chỉ chừa lại một tên.

Cái tên sát thủ bị Dịch Liêm đá bay nằm trên đất hộc máu, cả người Minh Duẫn Dực một thân sát khí, lạnh nhạt nói: "Là ai phái các ngươi tới gϊếŧ ta?"

Tên sát thủ đó phun ra mấy ngụm máu, mở to mắt nhìn hắn, Minh Duẫn Dực đạp lên ngực tên đó, dùng sức thật mạnh đè xuống, một tiếng "Rắc" vang lên, xương sườn của tên đó bị giẫm nát.

"Nói!!." Tên đó một tiếng rên cũng không thèm lên tiếng, miệng mồm không ngừng chảy ra máu, Minh Duẫn Dực hơi nhíu mày, duỗi tay nắm cằm buộc tên đó mở miệng, phát hiện người này dám cắn đứt lưỡi mình, đây chính là tử sĩ được huấn luyện, cho dù chết cũng không làm nhục sứ mệnh.

Khó trách những người này dám hét to trước khi xông vào chém gϊếŧ.

Dịch Liêm mang theo đao tới, đầu tiên cho tên đó một đao gϊếŧ chết, đem đao ném sang một bên, ngồi xổm xuống xé vạt áo tên hắc y nhân, liền thấy trên vai tên đó có một hình xăm đầu hổ.

"Sơn phỉ núi Hổ Đầu?"

Trước khi đến Bắc Mạc phải đi qua một dãy núi, địa hình rắc rối phức tạp, trên đó có một sơn trại, chuyên môn đánh cướp các thương đội đi qua, triều đình từng phái quân diệt phỉ, đều thất bại.

"Không phải." Dịch Liêm lắc đầu, y biết rõ cốt truyện, tự nhiên cũng biết một ít nội tình, tỷ như đám sơn phỉ trên núi Hổ Đầu: "Đây là tử sĩ Đại hoàng tử nuôi dưỡng dùng để giám thị quân Đường gia Bắc Mạc."

Minh Duẫn Dực ánh mắt hơi trầm xuống, dạo qua một vòng, xé vạt áo trên vai mấy tên đó, tất cả đều là hình đầu hổ.

"Nơi này không nên ở lâu." Minh Duẫn Dực hoàn toàn không hỏi nhiều, tay giữ chặt Dịch Liêm hướng phía ngài miếu đi ra.

Hắn là người thông minh, Dịch Liêm chỉ cần nói một câu, hắn liền rõ ràng, bọn họ chỉ ở đây một đêm, mấy người này liền tìm tới, hiển nhiên Đại hoàng tử đã ra lệnh cho bọn chúng hành động, cho bọn họ chặn gϊếŧ hắn ngay giữa đường.

Hai người lên đường ngay trong đêm, không lâu sau đó đã đi vào địa phận Bắc Mạc, lại đi về hướng bắc thêm nửa ngày đường, giữa trưa đã đến biên thành Bắc Mạc.

Minh Duẫn Dực khi còn ở đây phần lớn đều ở quân doanh, nhưng hắn cũng có nhà trong thành.

Nắm tay Dịch Liêm dẫn y đi vào phòng, Minh Duẫn Dực lộ ra vài phần buồn rầu.

"Trong nhà không có hạ nhân, Thanh Chi ca ca ngươi trước cứ nghỉ ngơi, ta đi......"

"Không cần." Dịch Liêm chậm rãi đánh giá căn nhà nhỉ này, thực đơn sơ, đồ vật trong nhà cũng rất ít, nhưng vẫn rất sạch sẽ.

Lẳng lặng nhìn y, thấy Dịch Liêm không cần người hầu hạ, Minh Duẫn Dực được ở bên cạnh y, kỳ thật hắn cũng không muốn có thêm người để hắn chướng mắt, không có hạ nhân, hắn liền tự tay chiếu cố người này.

Trên đường về Lan châu, Lan Hoa quốc công tâm tâm niệm niệm đều là đứa con bị Minh Duẫn Dực bắt đi, thời gian không sai biệt lắm, hai người chắc cũng đã đến biên thành Bắc Mạc.

Kỳ thật ông cũng không lo lắng Minh Duẫn Dực sẽ khi dễ con mình, từ khi hắn trèo tường đi cửa sau chạy vào phủ làm bạn với Dịch Liêm, hắn dối với con ông quả thật rất tốt.

Nhưng chính là loại khả năng này sẽ làm phủ Quốc Công lâm vào khốn cảnh, nếu Minh Duẫn Dực làm hoàng đế......Tội lỗi tội lỗi, ông sao lại có thể nghĩ như vậy chứ.

Nhưng trong đám hoàng tử thì Minh Duẫn Dực là người ưu tú nhất, khuyết điểm chính là huyết thống lai tạp của hắn, hoàng đế tuyệt đối sẽ không cho hắn ngôi vị hoàng đế.

Nghĩ như vậy, Lan Hoa quốc công, lại nhịn không được thở dài.

Đột nhiên con ngựa đang đi chậm bỗng dưng dừng lại, có chút bất an đạp đạp chân, Lan Hoa quốc công thu liễm thần sắc lười nhác, nắm lấy chuôi kiếm bên hông, đi theo phía sau chính là thị vệ cũng bắt đầu rút kiếm ra đề phòng.

Bốn phía lâm vào tĩnh mịch, ngay cả tiếng côn trùng cũng biến mất, một trận gió thổi qua, mấy chục người từ hai bên sườn núi rậm rạp đi đến, đám người đó bao vây nhóm người Lan Hoa quốc công.

Núi rừng vang lên một trận tiếng vang của đao kiếm, nhưng tên này ra chiêu vô cùng tàn nhẫn, võ nghệ vô cùng tốt, nhưng đối với công phu trên chiến trường của chém gϊếŧ của Lan Hoa quốc công mà nói thì như trẻ con chơi kiếm gỗ.

Sau nửa nén hương, những tên sát thủ bắt đầu rơi vào thế yếu, bỗng nhiên từ hai bên sườn núi có vô số mũi tên bay ra.

Lan Hoa quốc công nhảy xuống ngựa, đưa kiếm chém đứt mũi tên bay tới.

"Quốc công cẩn thận!" Một tiếng kêu vang lên, Lan Hoa quốc công quay đầu lại thì cũng đã chậm, mũi tên đã ghim vào vai ông.

LẠi có thêm vô số mũi tên được bắn ra lần nữa, thị vệ võ công cao cường đã trúng tên ngã trên mặt đất, một mũi tên nữa ghim vào đùi ông, thân thể hơi hơi loạng choạng, ngã xuống đất.

Có người trong rừng đi ra, những người dó đi ra phía sau người đó.

Trước mắt có chút mê mang, nhưng ông vẫn là muốn xem đối phương là ai, ông không dám tin tưởng vào mắt mình.

"Là.......Ngươi....."

"Ngọc Thanh Chi đâu?"

Nghe tên này mở miệng đã hỏi con mình, ông trong lòng hơi hơi co giật, nhắm mắt, thà chết không nói.

"Cũng được, Quốc Công nằm trong tay ta, cũng không sợ thế tử không tìm tới........" Nam nhân cong khoé miệng, lộ ra nụ cười lạnh, sai người kéo Lan Hoa quốc công đi.

Đường núi tràn ngập những thi thể, một trong số đó vẫn còn sống, đám người đó sợ bọn họ còn sống nên đâm mỗi người một đao, may mắn hắn nằm dưới một người nên không đâm tới.

"Quốc công.........Thế tử........." Khôgn thể chết được, phải báo tin cho Thế tử biết, thế tử......

Căn phòng trống rỗng có người vào ở tăng thêm vài phần ấm áp.

"Cha........"

Minh Duẫn Dực ôm y vào trong ngực, Dịch Liêm đột nhiên tỉnh giấc.