Nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất lại bị thứ rượu nhỏ nhoi này làm cho mất mặt.
Dịch Liêm nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt không có bất kỳ biểu tình gì, nhưng đôi con ngươi xanh thẫm lại có vài phần trêu chọc.
"Đây là ngoài ý muốn, ngươi không cần để trong lòng." Y không biết phải giải thích với Mi Duẫn Dực như thế nào, chuyện này chỉ là vô tình có thể quy tội cho say rượu, nhje nhàng vỗ vỗ đầu, Dịch Liêm xốc chăn lên bắt đầu mặc quần áo: "Ta phải về rồi."
Nhìn Dịch Liêm cùng bộ dáng vô vị hàng ngày, Minh Duẫn Dực cau mày lại, vẫn luôn ngồi cạnh y đột nhiên ôm y vào trong ngực.
"Thanh Chi, đừng đi, cùng ta ở bên nhau............Được không?"
Thân thể Dịch Liêm cứng đờ, có chút không dám tin quay đầu lại nhìn hắn.
"Ngươi.........Có biết mình đang nói cái gì không!"
Tuy rằng nữ chính giữa đường bị cướp, nhưng nam chính sao lại thích nam nhân, chờ sau khi cốt truyện tranh quyền đoạt vị qua đi, hắn sẽ trở thành hoàng đế, hậu cung 3000 giai lệ, những mỹ nữ đó mặc hắn lựa chọn.
"Ta biết chứ." Minh Duẫn Dực gật đầu, lực đạo ôm Dịch Liêm không thả lỏng, sợ khi mình vừa buông ra y sẽ nhanh chóng chạy mất.
Người này chính là ánh sáng mỏng manh trong tim hắn, đem hắn từ quỷ môn quang trở lại, cũng là người bầu bạn bên cạnh hắn trong hoàng cung ăn thịt không nhả xương, ngay cả đến khi khởi hành đi Bắc Mạc cũng đã đích thân ra tiễn hắn, làm cho hắn có thể lớn lên một cách an toàn nhất.
Người này, hắn tâm niệm niệm 8 năm ròng, sớm đã cắm rễ sâu dưới đáy lòng, hắn không nghĩ sẽ buông y ra, lần này hồi kinh cũng là vì y.
Hắn muốn cùng Dịch Liêm ở bên nhau.
"Ngươi........" Dịch Liêm nhíu mày, sự thông minh của mình muốn bỏ cuộc rồi, bởi vì y không kịp phản ứng khi nam chính lại cong: "Trước tiên buông ta ra, đừng ôm."
Minh Duẫn Dực lắc đầu, ôm càng chặc hơn, một khi buông ra là sẽ chạy mất.
Hắn không nghĩ đến nhanh như vậy đã thổ lộ lòng mình, chỉ nghĩ là muốn bên cạnh y, làm cho y quen với sự xuất hiện của hắn, từ đó trong lòng sẽ có vị trí của hắn, y sẽ không thể rời đi nữa.
Từ nhỏ Minh Duẫn Dực đã biết, Dịch Liêm chính lá anh sáng ấm áp, chiếu sáng nơi góc tối trong tim hắn, sau đó lẳng lặng biến mất, rất khó để y ở lại, trừ phi là chính y nguyện ý.
Làm cho hắn phát hiện ra chính là say rượu vào tối hôm qua đã cho hắn biết cõi lòng Dịch Liêm, người trong lòng có người, là người y thích.
Bằng không, cái người từ trước đến nay luôn là bộ dạng ôn nhu nho nhã cũng sẽ không trong lúc say mà dừng ánh mắt bi thương nhìn hắn, tưởng tượng đến Dịch Liêm có người mình thích, vô luận là nam hay nữ, hắn đều.........Nhịn không được muốn đem đối phương xé nát.
Hắn bất cứ thứ gì cũng sẽ không cần, duy nhất Dịch Liêm là không thể, nếu người này không thích hắn, như vậy thì trên thế giới này không đáng để hắn lưu luyến.
Cho nên, vì để giữ lại người này, hắn có thể sẽ đem Dịch Liêm nhốt lại, ở nơi mà chỉ có hắn nhìn thấy, chạm vào cơ thể đối phương, liền tính......Dịch Liêm sẽ hận hắn.
Cảm giác cánh tay đang ôm chặc mình càng ngày càng chặc hơn, Dịch liêm bị làm cho khó chịu, không chút do dự cho hắn một cái tát lên trán hắn, nói: "Ngươi có phải muốn siết chết ta hay không, buông ra!!"
Y không phải gà bệnh, mà là Minh Duẫn Dực kêu cả người đều cứng như sắt, bị hắn dùng hai cánh tay ôm lấy, trừ phi y là siêu nhân bằng không muốn tránh cũng khó thoát.
"Không buông." Cánh tay sắt thép hơi thả lỏng, nhưng không hẳn là buông tay, đây là quyết tâm không cho Dịch Liêm rời đi.
Đúng là làm bậy mà, như thế nào lại cong, rốt cuộc lí do là gì chứ, không lẽ muốn cong liền có thể cong!!
Dịch Liêm trừng mắt nhìn Minh Duẫn Dực ánh mắt nóng rực, đáy lòng còn nhen nhóm suy nghĩ đem Minh Duẫn Dực bẻ thẳng lại.
Y chưa từng nghĩ muốn phát sinh tình cảm ở cái thế giới giả lập này, thế giới trước cùng Phụng Nghị xác lập quan hệ, xem như là ngoài ý muốn.
Dịch Liêm tự nhận tài trí hơn người, vô cùng lý trí, nhưng đi qua quá nhiều thế giới, bị hệ thống khống chế, nhưng đáy lòng vẫn luôn không quên tâm ý lúc ban đầu, y không nghĩ sẽ trở thành một người lạnh lùng, cho nên sau khi đã xé nát hệ thống y đã được tự do, sau đó mới thả lỏng từ từ.
Y đối với Phụng Nghị không có cảm giác sao? Không, y có cảm giác, lúc ban đầu y bị hấp dẫn bởi giọng nói, khi ở chung, y lại nhìn ra hắn là một người đĩnh đạc, ở đâu cũng lộ ra ôn nhu, tựa như độc dược, chậm rãi xâm nhập vào cơ thể, đến khi y phát hiện ra, thì đã quá muộn rồi.
Ngay cả thế giới đang sụp đỗ, người đàn ông đó cũng không quan tâm đến mình đang dần biến mất, hắn lại kéo y lên từ lỗ hỏng thế giới.
"Ngươi đang nghĩ đến ai?"
Minh Duẫn Dực nhạy bén phát hiện ra Dịch Liêm đang thất thần, hằng mi nhẹ rũ, biểu tình bình tĩnh, trong lòng nổi lên một loại cảm giác chua xót, thân thể không khỏi căng chặc, lực đạo không có buộc chặc bời vì hắn không muốn y bị thương
Dịch Liêm nhìn hắn, lắc lắc đầu: "Không nghĩ đến ai cả."
"Ngươi gạt ta, ngày hôm qua ngươi đem ta thành người đó." hắn không rõ, nếu Dịch Liêm thích đối phương, vậy thì vì cái gì còn thương tâm như vậy, là người kia không thích.....Nghĩ như vây, Minh Duẫn Dực nhảy nhót trong lòng, không thích cũng tốt, như vậy hắn có cơ hội làm cho người này thích mình.
Lảng lạng nhìn Minh Duẫn Dực, Dịch Liêm nhje nhàng thở ra một hơi, nói: "Cái này cùng với ngươi không có quan hệ........"
Lời này làm Minh Duẫn Dực bi thương hiện rõ trong mắt, Dịch Liêm đem câu tiếp theo nuốt về, nói: "Vương gia, ngươi có biết thích nam nhân chính là thiên hạ không dung, tương lai ngươi phải cưới vợ sinh con, mà ta sẽ vì Ngọc gia mà đống giữ Lan châu......"
"Nếu chúng ta ở bên nhau, ngươi có phải sẽ quên người kia hay không? Ta sẽ không cưới vợ sinh con, chỉ muốn ngươi............"
"Ngươi trong lòng cũng biết rõ chuyện này không có khả năng, ngươi là Vương gia, là Thân Vương của Đại Thuỵ, hoàng đế sẽ không cho phép ngươi làm ô danh hoàng gia."
Con ngươi xanh thẫm tối lại, vài sợi tóc trên đầu đã rơi xuống.
"Chỉ cần hoàng đế cho phép là được."
"Cái gì.........."
Minh Duẫn Dực ngẩng đầu lên, đôi mắt toả sáng, tựa như đã nghĩ ra điều gì đó.
"Nếu hoàng đế cho phép, Thanh Chi ca ca, ngươi phải cùng ta ở bên nhau, vĩnh viễn đều không rời xa nhau."
"Từ từ, ngươi đây là.......Ngô!!" Dịch Liêm đang muốn nói cái gì đó, môi đã bị Minh Duẫn Dực hôn lấy, đem lời y sắp buột miệng nói ra lấp kín.
Bị hoàng đế giữ lại trong cung một đêm, Lan Hoa quốc công rời đi thì được cung nhân báo rằng con mình đã vè rồi, cho đến khi ông chạy một vòng phủ quốc công, bọn người hầu báo rằng chưa thấy thế tử về.
Đây là đi đâu rồi?
Lan Hoa quốc công buồn bực, thủ vệ đến thông báo, nói có người truyền tin cho ông.
Tiếp nhận thư, Lan Hao quốc công nhìn đến nội dung trên thư, cả khuôn mặt đều đen như đáy nồi.
Con ngựa đen tuyền bị một người cưỡi lên, gấp gáp chạy trên đường phố, trên đường người đi qua đi lại cố tránh đi, vừa nhìn lại thì đã không thấy bóng dáng.
Cho đến khi rời hoàng thành, mới chậm lại cước bộ, nam nhân khoác trên người áo choàng màu trắng, trogn áo choàng bỗng nhiên xuất hiện một cái đầu.
"Minh Duẫn Dực, ngươi có biết chính mình đang làm cái gì không, ta phải về Lan châu!!" Y hoàn toàn không thể tin mình bị trói, nói cho đúng hơn chính là bị cột như bánh chưng, Minh Duẫn Dực sợ y chạy trốn.
"Không, ngươi muốn theo ta về Bắc Mạc." Minh Duẫn Dực dùng chóp mũi cọ nhẹ lên mặt y, động tác ái muội thân mật không chút che giấu.
Không ai có thể đủ sức để ngăn cản hắn và Dịch Liêm ở bên nhau, hoàng đế nếu ngăn cản, hắn không ngại mưu phản, xem xem ai dám phản đối, hắn tuyệt đối không cho đối phương và Dịch Liêm có cơ hội ở chung.
Cho nên, hắn liền bắt trói Dịch Liêm về Bắc Mạc.
Chỉ cần tới Bắc Mạc, cái người làm hắn tâm tâm niệm niệm có cách cũng khó bay.
"Ngươi......." Từ trước đến nay tính tình Dịch Liêm cực tốt cũng có lúc phải đỏ mặt, khi thân thể đang bị cột chặt.
Minh Duẫn Dực cũng không biết từ nơi nào học được cách buộc dây này, tói đến vô cùng ảo diệu, y đã nghiên cứu cách thoát ra nhưng vẫn không thể thoát được.
Đột nhiên vị trượt xuống, Dịch Liêm từ trên lưng ngựa ngã xuống, đang muốn la lên, một cánh tay kịp thời vòng ở trên eo y, nhje nhàng đỡ lại, thân thể dính chặt vào l*иg ngực ấm áp rắn chắc của nam nhân.
"Ngoan."
Dịch Liêm há miệng thở dốc, thật sự muốn chửi ầm lên, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, y nghẹn đến mức đêu đỏ mặt.
Con trai cưng bị Thân vương bắt trói đến Bắc Mạc, Lan Hao quốc công nhanh nhẹn thu thập thật tốt mọi thứ, rời khỏi hoàng thành, miễn cho người phát hiện ra vấn đề.
Lan chây ở phía tây, Bắc Mạc lại ở phía bắc, vừa lúc hai hướng đối lập, Lan Hoa quốc công có thể ở lại hoàng thành đến 15 tháng giêng, lại không thể đi Bắc Mạc đem con trai trở về, bởi vì đây là quy củ, ông cân nhắc một phen, ông quyết định đem đội quân đi theo mình phân thành hai nhóm, một là đi theo ông về Lan châu, đội còn lại đi Bắc Mạc đem thế tử trở về.
Mà Dịch Liêm tối đó không trở về, tuyệt đối không thể làm cho người khác biết y không về Lan châu, càng không được cho người khác biết người mang con ông đi là Thân vương Minh Duẫn Dực.
Hai đội nhân mã đi trong đem, vội vàng rời khỏi hoàng thành, đi mấy ngày đường, ngay khi đến giao lộ Tây Bắc liền tách ra.
Bởi vì hoàn cảnh lớn lên từ nhỏ gây ra, Minh Duẫn Dực vô cùng hẹp hòi lòng không chứa bất cứ thứ gì, hắn hàng ngày tiêu xài vô cùng tiết kiệm, liền tính đến khi còn trong quân cùng nhau gặm lương khô, thậm chí tình huống ăn quả dại cũng đã trải qua, nhưng hiện tại bên người có Dịch Liêm, hắn liền làm từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, trừ bỏ lên đường, Dịch Liêm không chịu một chút đau khổ nào cả.
"Một đoạn đương này không có một khách điếm......" hắn đem con gà rừng vừa bắt được nướng lên rồi xé cái đùi gà, Minh Duẫn Dực cẩn thận xé bỏ lớp da rồi đưa cho Dịch Liêm, bọn họ hiện tại đang ở trong căn miếu hoang.
Tuy rằng bất mãn Minh Duẫn Dực đưa mình đi Bắc Mạc, Dịch Liêm mặc dù bất mãn nhưng vẫn nhận lấy đùi gà, gặ lấy một miếng to, thịt rất chắc, rất tươi ăn ngon,
Ăn nó bụng, Dịch Liêm có chút khó chịu.
"Ta muốn ngủ, ngươi cởi trói cho ta........."