Quyển 2 - Chương 12: Thế giới cổ đại 12

Dáng vẻ bây giờ cùng lúc nhỏ không giống, sau khi lớn lên Minh Duẫn Dực cố tình thu liễm lại khí thế, nhưng nó vẫn là sự tồn tại mãnh liệt.

Cứ tưởng rằng sẽ nằm trong ổ chăn nói chuyện một đêm, không nghĩ lại mới nói được mấy câu, mí mắt Dịch Liêm bắt đầu xụp xuống, rất nhanh đã thϊếp đi.

Minh Duẫn Dực cảm giác được người tỏng ngực hơi thở đã vững vàng, nhẹ nhàng duỗi tay chỉnh lại tư thế ngủ của Dịch Liêm, không nghĩ tới mình vừa cử động, Dịch Liêm đã trở mình, chủ động rúc vào thật sâu trong ngực hắn, trong mơ hồ còn lầm bẩm vài câu.

Cảm thấy vô cùng mỹ mãn khi ôm được người vào lòng, Minh Duẫn Dực vòng tay qua cái eo nhỏ ôm chặt lại, gương mặt dán vào người y lưu luyến cọ cọ.

Người này là của hắn.

Ánh sáng từ ngoài cửa số chiếu vào, làm người đang vùi mình trong chăn hơi run run, tay lại sờ vị trí bên cạnh, nhưng đã không có ai, lông mi run rẩy, Dịch Liêm chậm rãi mở to mắt.

Minh Duẫn Dực đi rồi.

Y lười biếng ngáp một cái, cuốn chăn ngồi dậy, một giấc này đúng là ngủ thực ngon.

Dịch Liêm đã nghĩ rằng mình sẽ mất ngủ, ,à sau khi y cảm nhận được sự tồn tại của Minh Duẫn Dực, trong bỗng nhiên an tâm lạ thường.

Ánh mắt hơi trầm xuống, loại cảm giác này làm y phi thường quen thuộc, cùng..........

Không tự giác được khẽ vuốt ngón áp út bên tay trái, khí chất chiếc nhẫn màu đen bạc phi thường hợp với ngón tay thon dài của y.

Trong khi Dịch Liêm trầm tư, cửa phòng bị đẩy ra, nam nhân đi vào, nhìn đến người ngồi trên giường.

"Ngươi sao lại không đi thượng triều."

Ngày cuối năm dần buông xuống, nhưng không nghĩ tới triều thần cũng cần nghỉ ngơi, Minh Duẫn Dực thân là Thân vương, cũng phải thượng triều nghị sự.

"So với thượng triều, ta càng muốn cùng ngươi ăn sáng, lên rửa mặt, thay quần áo đi." Đem khay đựng thức ăn đặt xuống bàn, Minh Duẫn Dực ngồi bên mép giường, thấy Dịch Liêm không nhúc nhích, liền tiến lên, nói: "Ta có thể giúp ngươi mặt quần áo."

Dịch Liêm nhìn hắn một lát: "Được a." Cư nhiên thật sự muốn để cho hắn giúp mình mặc quần áo.

Xem bộ dáng lười biếng của y, Minh Duẫn Dực tỏng mắt nổi lên ý cười, mang quần áo để trên giá xuống, cẩn thận mặc vào cho y.

Khi đã mặc xong quần áo, sau đó rửa mặt, Dịch Liêm liền ngồi vào bàn, nhìn Minh Duẫn Dực đem một chén sứ đưa tới trước mặt mình: "Ăn đi, đây là ta nấu, không biết có hợp khẩu vị của ngươi không."

Đây là một chén cháo thịt gà, nhì ra được người này đã nấu rất lâu, gạo đều đã được nấu đến bung ra, nước sệt lại, hoàng toàn dung hợp thụt gà vào bên trong.

"Ngươi còn biết rõ ta thích món này........" Y thích nhất buổi sáng ăn một chén cháo thịt mềm mềm, trước kia ở trong cung làm thư đồng cho hắn y đêu ăn, sau khi Minh Duẫn Dực biết nên mỗi ngày hắn sẽ thay đổi phương pháp nấu món cháo này.

"Chuyện của ngươi ta điều nhớ rõ." Minh Duẫn dực vẻ mặt Nghiêm túc nói, đem muỗng đưa qua, nói: "Nếm thử hương vị đi."

Dịch Liêm cũng không khách khí tiếp nhận muỗng nhỏ, đưa vào trong miệng, đôi mắt cong cong, gật đầu: "Rất ngon, ngươi đã ăn chưa?"

Minh Duẫn Dực nhìn y, không nói gì, Dịch Liêm nhấp môi, nói: "Để ta đi lấy thêm chén cùng muỗng........."

"Không cần." Minh Duẫn Dực duỗi tay ôm lấy eo y nhấc lên, Dịch Liêm liền ngồi trên đùi hắn: "Chúng ta cùng nhau ăn."

Vừa nói liền đem chén sứ đến trước mặt, múc một muỗng cháo thịt, đúc vào miệng Dịch Liêm, lại múc thêm một muỗng đưa vào miệng mình.

"Từ từ....."

Này cũng quá thân mật đi, hai người ăn chung một cái muỗng đây là ý gì, nhưng kỳ quái chính là loại thân mật kiểu này y không cảm thấy phản cảm, vành tai nóng lên.

Y cũng đã từng cùng một người làm chuyện như vậy, chỉ là lúc ấy y cùng người kia ân ái............

Cảm giác được Dịch Liêm thất thần, Minh Duẫn Dực lại đem một muỗng cháo nữa đưa đến bên miệng y: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Y lắc đầu, nuốt xuống thức ăn trong miệng, nghe thanh âm trầm thấp của Minh Duẫn Dực, trong lòng có chút rối loạn.

Sau khi Lan Hoa quốc công trở về, muốn đi tìm con trai cùng ăn sáng, không ngờ vừa đi vào liền thấy một màn này, chân vướng phải ngạch cửa liền lảo đảo một cái, thiếu chút nữa te ngả.

Hai người bị Lan Hoa quốc công nhìn thấy, Minh Duẫn Dực liền quang minh chính đại xuất hiện trong phủ quốc công, chỉ cần nơi nào có Dịch Liêm sẽ thấy thân ảnh hắn ở đó.

Bất quá Minh Duẫn Dực cũng xem như làm một người biết suy nghĩ, hắn cũng sẽ không xuất hiện trong tình huống có người lạ mắt xuất hiện, ở kinh thành người hầu của phủ quốc công rất ít, nên cũng hông có bất luận một người hầu nào phát hiện thân ảnh ẩn hiện của Thân vương điện hạ.

Chuyện này Lan Hao quốc công cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, giả bộ là cái gì cũng không biết.

Từ khi hắn được phong Vương đến 28 tháng chạp chính thức được thượng triều nghị sự, Minh Duẫn Dực cũng chưa một lần thượng triều, hoàng đế đối với chuyện này cũng không có hỏi lấy một lần, chỉ có trước đó một ngày ông lệnh quan viên trong triều tối hôm đó phải mang theo người nhà đến vào mùng 1 tháng giêng đến tối sẽ tổ chức tiệc, mà người trong hoàng gia phải tiến cung tước đó một ngày.

Minh Duẫn Dực làn người duy nhất được phong Vương lập phủ trong các hoàng tử, chi nên trừ ngày hôm đó liền không thể làm ấm giường cho Dịch Liêm.

Lan Hoa quốc công nhìn con trai mình ngồi đối diện đang an tĩnh dùng bữa, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Thanh Chi à, sau khi cung yến thì con về Lan châu đi."

Minh Duẫn Dực tuy rằng là người có tiền đồ nhất trong mấy đứa con của lão hoàng đế, nhưng hắn từ nhỏ khôgn được lão hoàng dế sủng ái, lại là con lại, ở phương diện này thì ai cũng hiểu rõ, không thể làm vua, ngay cả phong hào đều viết một chữ "Trung", tất là trung với vua, mới có tiền đồ.

Nhưng ông nhìn ra được, vị Trung thân vương này tuyệt đối không phải người lương thiện, con trai của mình đã từng nuôi dạy hắn 2 năm, chỉ tưởng rằng sự yêu thích lúc nhỏ sẽ chấm dứt vào 8 năm về trước, hiện tại xa cách 8 năm, hắn vẫn âm thầm gửi thư tín cho phủ quốc công nhưng bị ông đốt bỏ, ông cho rằng làm như vậy có thể chặt đứt được quan hệ của hai người, không nghĩ tới chỉ một lần vào kinh mọi thứ liền thất bại.

Đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, Dịch Liêm ngước mắt nhìn cha y, gật gật đầu: "Được, con cũng không nghĩ sẽ ở lại đây."

Mấy năm nay ở Lan châu xa xôi, hắn cũng không phải cái gì cũng không biết, lúc trước ở trong cung 2 năm, hắn đã xếp vài nhân thủ vào trong, những tin tức mấy năm nay cũng là do mấy người đó đưa đến, y đã biết Đại hoàng tử đã bắt đầu hành động.

Những vị hoàng tử vừa đúng 15t tranh đấu đã dần nổi lên mặt nước, đây cũng là lí do hoàng đế không vui khi hay tin Minh Duẫn Dực thắng trận, ông đành miễn cưỡng phong hắn thành Thân vương.

Hoàng đế muốn dung cây đao Minh Duẫn Dực này áp chế mấy đứa con đang lăm le long ỷ của mình, đáng tiếc a, Minh Duẫn Dực sao có thể mặc lão sai khiến.

Năm sau, hoàng đế sẽ bị Đại hoàng tử âm thầm hạ độc, sau lại ốm đau trên giường, triều đình loạn lạc, mấy hoàng tử mượn sức đại thần trong triều, đến khi hoàng đế chết bất đắc kỳ tử mọi âm mưu liền hiện ra rõ ràng.

Dưới tình huống như vậy, đương nhiên là phải chạy khỏi nơi đầy thị phi này, chờ bọn họ đấu tranh nội bộ xong rồi sẽ có người giải quyết bọn họ.

Nghe được lời Dịch Liêm nói, trái tim đang treo cao của Lan Hoa quốc công cũng buông xuống, ông sợ đứa con trai ngốc này sẽ vì mối quan hệ với Minh Duẫn Dực mà ở lại kinh thành...........

Ông vẫn luôn biết đứa con này rất thông minh, nhưng tính cách lại quá cố chấp, mấy ngày ở chung với Minh Duẫn Dực, hoàng đế đến giờ vẫn chưa lập trữ quân, tương lại chỉ sợ vạn nhất, Dịch Liêm sẽ đứng bên hàng ngũ Thân vương, bên ngoài không thể hiện nhưng cũng sẽ âm thầm tương trợ.

Tưởng tượng đến cảnh này, Lan Hoa quốc công nhịn không được liền thở dài, nói: "Sau khi về Lan châu, ta sẽ hướng bệ hạ xin chỉ, để con thừa kế chức vị quốc công của ta."

Dịch Liêm hơi sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Lan Hoa quốc công, ở cốt truyện nguyên bản, cho đến khi chết, Ngọc Thanh Chi cũng đều không có kế thừa tước vị quốc công.

"Cha, người còn rất trẻ a, con cũng không muốn kế vị quá sớm." Nhậm chức quốc công liền phải trấn giữ đất phong, quản lý sự vụ một châu, hoàng đế không triệu kiến thì không được rời đất phong, không có tự do.

"Tử Xa Thương Sinh 20t cũng đã là An Hoa quốc công, con đã 26 rồi." Lan Hoa quốc công trừng đứa con lười biếng của mình, nói: "Hơn nữa con cũng nên tính đến chuyện thành thân rồi."

Dịch Liêm: ".........Cha, con còn chưa có người mình thích, cha muốn con cưới ai?"

Từ khi Bạch Hân Hân gả cho Tử Xa Thương Sinh trở thành An Hoa quốc công phu nhân, đã thoát ly hoàn toàn cốt truyện chính, chỉ còn cốt truyện tranh đấu của mây hoàng tử vẫn còn trong tuyến chính, Minh Duẫn Dực làm hoàng đế cũng là phần cuối của cốt truyện.

Hơn nữa y đã sớm nghĩ kỹ rồi, chờ khi Minh Duẫn Dực làm hoàng đế, y có thể rời khỏi đây vì lí do ngoài ý muốn bệnh chết, rời khỏi thế giới này......Nhẹ nhàng rũ mi xuống, che lấp đi sự tịch mịch trong mắt.

"Lan châu rất nhiều cô nương đều có tình ý với con, chỉ cần con nguyện ý, có thể tuỳ tiện chọn 1 trong số đó." Ngọc gia tuy rằng nhiều thế hệ giữ chức tước cao, lại không giống mấy gia tộc khác coi trọng môn đăng hộ đối, chỉ cần không cưới công chúa đều được.

Kỳ thật Dịch Liêm khi còn nhỏ, ông chính là nhìn trúng tiểu cô nương của Bạch gia, hai người từ nhỏ là thanh mai trúc mã, không ngờ giữa đường lại lật xe, đứa con ngốc nhà ông lại coi người ta như muội muội mà đối đãi.

Nhìn thấy vẻ buồn bự trên mặt ông, liền biết cha mình đang nghĩ gì, y cười mà không nói.

Y thật ra, không có thích nữ nhân.

Mùng 1 tháng giêng, hoàng trong cung mở tiệc, Dịch Liêm đi theo Lan Hoa quốc công tiến cung, ở ngự hoa viên đã bắt đầu mở tiệc, vừa múa vừa hát rất náo nhiệt.

Tiệc tối tiến hành không sai biệt lắm, hoàng đế tìm mấy lão thần đi nơi khác nói chuyện, để lại mấy hoàng tử ở chỗ này, một ít quan viên bắt đầu tốp năm tốp ba thưởng rượu nói chuyện.

"Thanh Chi, ngươi sao lại ngồi ở đây, hại ta và Hân Hân đi tìm." Tử xa Thương Sinh nắm tay Bạch Hân Hân đi tới, trên mặt đều nở nụ cười.

Dịch Liêm không thích náo nhiệt, Lan Hoa quốc công đã bị hoàng đế gọi đi, y không tìm thấy vị trí thích hợp liền tìm chỗ vắng vẻ mà ngồi, thuận tiện cũng trưng ra bộ mặt lạnh ngắt, cự tuyệt các ánh mắt đầy thâm ý.

Y cùng Minh Duẫn Dực cực kỳ ăn ý, trước mặt người khác làm bộ không thân, miễn cho đυ.ng đến điểm mấu chốt của lão hoàng đế.

"Chúc mừng a." Dịch Liêm nhìn Bạch Hân Hân hơi hơi liếc nhìn bụng nàng, khoé miệng hiện lên nụ cười nhạt.

"Cùng vui mà, nghe nói Ngọc thúc thúc chuẩn bị hướng bệ hạ muốn phong ngươi thành quốc công, mà ngươi khi nào thành thân a, ta cùng Hân Hân cũng đã có 3 đứa nhỏ rồi."

"Thành thân sao........." Ánh mắt lưu chuyển, vừa lúc đối diện với đôi mắt Minh Duẫn Dực, đôi con ngươi xanh thẫm bị ánh đèn trong Ngự Hoa viên làm cho phát sáng, nhìn đẹp vô cùng.

Thật đẹp a!!

Trong lòng vừa động, Dịch Liêm nhẹ rũ mi mắt xuống, tránh đi ánh mắt sâu thẩm chăm chú đó.

Hắn sao lại dùng ánh mắt kỳ quái này nhìn mình!? Tên khốn này!