Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Nam Chủ Đều Bị Ta Bẻ Cong

Quyển 2 - Chương 11: Thế giới cổ đại 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời gian trôi qua chưa gì đã 8 năm, vô luận ở nơi nào, sự tình đều thay đổi rất nhiều, hoàng đế dần gì đi, trữ quân chưa lập đã bắt đầu sinh ra ảnh hưởng xấu.

Từ lúc đầu Đại hoàng tử bắt đầu tham gia thảo luận chính sự, tiếp theo lại tới Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử và Thất hoàng tử, lục long tranh đấu đã bắt đầu, người cuối cùng thiếu mất chính là đứa con không được yêu thương, chính là Tứ hoàng tử, nay lại kế thừa ấn soái của Đường nguyên soái, trở thành cục diện Lục long tranh đấu cũng là mấu chốt của cuộc chiến.

Ở biên cảnh Bắc Mạc, Đại Thuỵ cùng bộ tộc Bắc Mạc đại chiến kịch liệt trong 5 năm, rốt cuộc đã bị trấn áp, mà lần này người dẫn dắt đội quân tấn công bộ tộc Bắc Mạc chính là Minh Duẫn Dực.

Thời gian 8 năm, hắn từ hoàng tử không được sủng ái trở thành đại tướng trong quân, lúc 13 tuổi hắn được Đường tướng quân đưa lên chiến trường, liền lập chiến công, năng lực so với sư phụ Đường Nguyên là trò giỏi hơn thầy.

14t được phong làm tướng, ở tuổi 16 khi đang phản công đã đánh chiếm được 6 toàn thành Bắc Mạc được phong Vương, 18t lãnh quân tấn công đại mạc, thế như chẻ tre, liền phá mười tám toà thành, trực tiếp đánh tới cung đình đại mạc, bức cho Khả Hãn không thể không hoà đàm.

Minh Duẫn Dực nhất chiến thành danh chiến thắng Bắc Mạc.

Đã đến cuối năm, hoàng đế hạ chỉ triệu Minh Duẫn Dực hồi cung ăn tết, đại quân cũng theo đó hồi kinh.

Tửu lầu tốt nhất kinh thành, gần đó có hai thiếu niên tao nhã một người y phục màu xanh nhạt, trên tay cầm ly bạch ngọc cực phẩm, đôi môi màu hồng nhạt chạm nhẹ lên thành ly nhấp một ngụm trà thơm ngọt, hàng mi dài rũ xuống, ánh mắt vẫn luôn chú ý bên dứa đường phố.

Chỉ thấy hai bên đường bá tánh chen chúc, nhiệt liệt hoan hô nghênh các anh hùng đón chiến thắng trở về.

Trước cửa hoàng thành đã thấy một đội quân bắt đầu đi tới, tiếng vó ngựa cùng tiến bước chân dần tiến tới, bước chân rất đều, phối hợp nhất trí, nện bước về phía trước.

Sau khi đội quân đã đi vào cổng thành, những lời tung hô trong miệng gần như không thể thốt ra, có không ít người đã mềm chân, thiếu chút nữa quỳ rạp trên mặt đất.

Đội quân kia thật giống như có thể gϊếŧ người ngay tức khắc, sát khí hừng hực toả ra khắp nơi, khôi giáp trên người binh lính toả ra ánh sáng lạnh lẽo.

Cưỡi trên con tuấn mã toàn thân đen huyền là một nam nhân khí thế ngút trời, lại sắc bén như lưỡi đao, làm tất cả mọi người không dám nhìn thẳng khuôn mặt của hắn, chỉ biết cúi đầu quỳ gối trên đất.

Trên tầng cao của tửu lầu, Dịch Liêm dùng tay nâng gương mặt, đã 8 năm không gặp rồi, đã bỏ hết bộ dáng nhuyễn manh cùng tính trẻ con, ừm, dung mạo rất quen thuộc, người này cùng người trong trí nhớ kia không sai biệt mấy, nhưng........

Biểu tình đạm mạt, ngồi trên lưng ngựa đôi mắt xanh thẫm hơi hơi động, giống như cảm giác được gì đó, chậm rãi đi tới đó một chút, sau đó ngừng lại, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn.

Vừa rối hình như có người đang quan sát hắn, cái ánh mắt này rất quen thuộc.......Sẽ là y sao?

Từ biên cảnh Bắc Mạc về kinh thành ăn tết Đường Quy Trần nói cho hắn biết, hoàng đế cũng mời tam quốc công tới dự, Lan Hoa quốc công cũng mang theo thế tử vào kinh, bằng không hắn cũng không không quản ngày đêm mà trở về gấp như vậy.

Tưởng tượng đến bóng dáng người kia, đôi mắt xanh thẫm nhịn không được sáng rực lên, khí thế sắc bén đã thu liễm lại không ít.

"Vương gia." Giục ngựa đi đến bên người hắn là một người trẻ tuổi, cảm nhận được khác thường của Minh Duẫn Dực, nhẹ gọi hắn một câu.

Đại tướng quân đã nói cho hắn trước khi hồi kinh, khi trở vào hoàng cung nên quan sát Vương gia một chút, đừng làm cho hắn tuỳ hứng làm bậy, dỗi trời dỗi đất rồi gây hoạ.

Thả nhẹ dây cương, tiếp tục giục ngựa đi về phía trước, thật mau đã đến trước cung, đại quân hồi kinh, hoàng đế Đại Thuỵ tất nhiên không có khản năng tự mình ra nghênh đón, liền phái Đại hoàng tử tới, ánh mặt trời vừa lên thiên đỉnh, Đại hoàng tử một thân y phục màu vàng kim, khí độ phi phàm, nhìn Minh Duẫn Dực lộ ra tươi cười, một phen hỏi han ân cần, làm ra bộ dang huynh đệ tình thâm với Minh Duẫn Dực.

Minh Duẫn Dực nhìn cái tên này có chút không kiên nhẫn, khí thể đã bình ổn lúc trước lại bắt đầu rục rịch, liền rúc đao ra........Hắn không quên tình cảnh khi còn nhỏ, người này rất nhiều lần đều muốn cướp Thanh Chi của hắn.

Tiểu tướng đi bên cạnh Minh Duẫn Dực mồ hôi lạnh chảy ướt lưng, Đại hoàng tử này quả thật không có mắt, không nhìn thấy Vương gia đang mất kiên nhẫn sao?!

May mắn quan viên đi đón tiếp cùng Đại hoàng tử phá vỡ cục diện này tiếp tục vở kịch "Huynh đệ tình thâm", hiện giờ Minh Duẫn Dực đã được phong vương, lại có quân công tỏng người, thân phận so với Đại hoàng tử cao hơn một bậc, cũng không cần Minh Duẫn Dực cùng gã hành lễ mấy tướng lĩnh đi theo hắn cũng không thèm cho gã một cái liếc mắt.

Cho rằng hắn cướp được quân công, liền mượn sức hắn, nằm mơ đi, thời gian rời hoàng cung cũng đã được 8 năm, hắn dối với cụng điện hoàng cung đều rõ ràng, hiện tại hắn không cần nịt nọt bất cứ kẻ nào.

Trong đại điện diện thánh, hoàng đế bắt đầu ban thưởng cho tướng lĩnh trực tiếp đem Minh Duẫn Dực phong cho ngôi vị Thân vương, trở thành Thân vương trẻ nhất Đại Thuỵ, quân công lại treo trên người, nhưng mọi người đều nhìn ra được, hoàng đế có bao nhiêu không cam tâm tình nguyện, tuy rằng Minh Duẫn Dực được phong làm Thân vương, nhưng mẹ hắn như cũ vẫn là một vũ cơ.

Dịch Liêm hiện giờ thân phận là Thế tử Lan Hoa quốc công, nhưng vẫn là không có chức quan trong triều, cho nên y không thể thượng triều, chỉ nghe Lan Hao Quốc công kể lại sự việc trong triều, nhẹ nhàng dùng ly bạch ngọc rót trà rồi nhấp nhẹ một ngụm.

"Hắn không để bụng chuyện này." Tuy 8 năm không gặp, nhưng y biết rõ Minh Duẫn Dực đã hai kiếp, vô luận là trước kia hay bây giờ cũng đã bị y giáo dục 2 năm, hoàng đế ban cho thân phận và địa vị nhưng đối với Minh Duẫn Dực không là gì hết, bởi vì hắn có thực lực mạnh mẽ.

Hoàng đế phong hắn thành Thân vương, là muốn ổn định địa vị của hắn, lại là đứa con có năng lực nhất, muốn áp chế mấy đứa con đang ngo ngoe rục rịch của ông, không cho mẹ hắn phi vị chính là muốn hắn thời thời khắc khắc nhớ rõ rằng địa vị hôm nay là do ông ban cho, cho nên hắn không được có hai lòng.......

"Con cũng hiểu rõ hắn thật."

"Đương nhiên, là đứa nhóc con đã dạy dỗ và nuôi dưỡng." Dịch Liêm cong khoé miệng, trong mắt nổi lên ý cười nhạt.

Lan Hoa quốc công:.........Cái cách nói chuyện như cha già này là như nào?

Dịch Liêm khôgn biết lão cha nhà mình đang buồn bực, nhớ tới hôm nay trên phố gặp được hắn, ý cười càng sâu.

Hẳn là hôm cung yến có thể gặp được..............

Đêm khuya tĩnh lặng, Dịch Liêm đẩy cửa vào phòng, sau đó xoay người đem cửa đóng lại, đột nhiên cảm nhận được gì đó, mắt hiện lên ánh sáng trắng, đột nhiên phía sau có thứ gì tập kích mình.

Công kích dễ dàng bị người trong trốn trong phòng chế trụ, người này sức lực phi thường cường đại, trực tiếp đem y đè lên cửa.

"Ngươi........."

"Thanh Chi ca ca....."

Thanh âm nam nhân từ tính trầm thấp, hồn hậu gợi cảm mang vài ý vị quyến luyến không rõ, mang tay không khỏi có chút đỏ.

Người sẽ kêu hắn "Thanh Chi ca ca" ngoại trừ Bạch Hân Hân người đã trở thành thê tử của Tử Xa Thương Sinh, thì cũng chỉ còn lại một người.........

Nhưng mà, ai có thể nói cho y biết, giọng nói của Minh Duẫn Dực là cái dạng này?! Hình ảnh trong trí nhớ của hắn không quá giống nhau.

Trong phòng không có ánh sáng, ngoài trời lại không trăng, cho nên bốn phía có chút tối, Minh Duẫn Dực nhận ra người bị hắn đè trên cửa không có chút phản ứng nào, lông mày hơi nhăn lại.

Nhẹ nhàng tới gần, giống như khi còn nhỏ, mặt dán lên cổ Dịch Liêm cọ cọ lấy lòng.

"Thanh Chi ca ca, ta nhớ ngươi."

Dịch Liêm có chút mê giọng nói, nhưng y chỉ mê giọng nói của một người, mà Minh Duẫn Dực có giọng nói giống hệt người mà Dịch Liêm khắc vào chỗ sâu nhất trong tim, nghĩ lại thì, y không nhớ rõ giọng nói trước kia của hắn, chỉ nhớ rõ thanh âm mang chút lãnh lệ trầm thấp.

"Vương gia sao lại ở trong phòng của ta?"

Hắn được phong Vương liền phải ra khỏi cung lập phủ, Minh Duẫn Dực năm đó sau khi được phong vương thì đã có vương phủ thuộc về mình, đại quân hồi kinh diện thánh, hoàng đế không có khả năng làm hắn ở lại trong cung.

"Thanh Chi ca ca không đến, ta liền tìm tới........."

"Ngươi.....Có thể hay không đừng kêu ta như vậy............" Lời này vừa nói ra, độ ấm trong phòng hạ xuống gần 10 độ, Dịch Liêm không hề phác giác ra: "Kêu tên của ta........."

Khí lạnh đã dần ấm lại, Minh Duẫn Dực ngẩn người, đem người bị đè lên cửa ôm vào trong ngực: "Liêm......"

Thanh âm quen thuộc làm người y trở nên nóng lên, làm y không nhịn được đem mặt chôn trong lòng ngực ấm áp rộng lớn, bởi vì Minh Duẫn Dực phần lớn thời gian đều ở trên chiến trường, cũng không có mang huân hương mang theo bên người giống con cháu các gia tộc, trên người hắn chỉ có hương vị nhàn nhạt.......Còn mang theo hơi nước, đây là chắc đã tắm rồi?

Thu liễm lại cảm xúc, Dịch Liêm dùng tay xoa xoa hai tai, đáy mắt nhiễm vài phần ý cười.

Ánh nến được thắp lên, xua tan bóng tối trong phòng.

Dịch Liêm cầm lấy câu nến, nhìn dung mạo phi phàm tuấn mỹ, ngũ quan thâm thuý, khí thế hiên ngang có một cảm giác rất áp bách........ Ngực có chút đau, nhịn không được xoa xoa vài lần.

Quả nhiên vẫn là không xem mặt là tốt nhất.

"Ngươi bị sao vậy? Khó chịu ở đâu?"

Trên mặt vẫn khôgn có biểu tình, nhưng lời nói lại mềm mại, phi thường nhẹ nhàng, vành tai Dịch Liêm nhịn không được đỏ lên.

Phạm quy quá rồi.

"Không sao."

Dịch Liêm nhìn khắp người Minh Duẫn Dực, thì vẫn giống như hồi nhỏ ngồi cạnh mình, chỉ là lớn hơn trước kia, không còn cảm giác mềm mại nữa, hiện tại..............

Trong khi Dịch Liêm đáng giá Minh Duẫn Dực, thì hắn cũng đang nhìn Dịch Liêm, 8 năm không gặp thời gian không hề lưu lại giấu vết nào trên gương mặt này.......Thật giống như chỉ có hắn trưởng thành, mà giường như người này vẫn luân đứng tại chỗ chờ hắn.

"Ta tưởng ngươi."

Dịch Liêm nhẹ nhàng cười: "Ngoan." Nhưng lại không thể tưởng tượng được buổi tối ăn vạ trong phòng y, mà lại không thể ngủ lại thì không ổn rồi.

"Thanh Chi ca ca, hôm nay chúng ta ngủ cùng nhau đi............" Minh Duẫn Dực đua người lại gần, ôm lấy eo y.

Mềm quá, xúc cảm này vẫn y hệt lúc nhỏ.

Dịch Liêm chậm rãi quay đầu nhìn hắn.

Cuối cùng, Minh Duẫn Dực không bị đuổi ra, thành công ngủ lại trong phòng Dịch Liêm............
« Chương TrướcChương Tiếp »