Quyển 2 - Chương 10: Thế giới cổ đại 10

Mặt trời treo cao.

Mấy vị hoàng tử vẫn đang đứng tấn, chân tay đều run rẩy, chỉ có Minh Duẫn Dực vẫn vững vàng, thật giông như đang ngăn cách hắn với thế giới bên ngoài.

Nửa cánh giờ đã hết, mấy vị hoàng tử nhìn "Sát thần" đang đứng đó, không dám cử động, tiếp tục bảo trì tư thế nguyên bản, mà ánh mắt Minh Duẫn Dực lại sáng lên, thu hồi lại tư thế, sau đó xoay người liền hướng về đình Thừa Lương chạy tới.

Đường Nguyên:........

Hôm nay người dạy võ cho các hoàng tử không phải Đường Quy Trần, mà là danh tướng Đường Nguyên, từ khi ông đi vào sân tập võ liền chú ý đến biểu tình bình tĩnh của một đứa bé, Đường Nguyên biết rằng mình đã tìm được rồi, so với con của mình thì người này cáng có năng lực hơn.

Chờ cho thời gian nghỉ ngơi kết thúc, Đường Nguyên lại khảo nghiệm quyền pháp của bọn họ, chỉ dùng một cánh tay để tiếp chiêu, tính ra Đường Nguyên đã cố thu liễm khí thế, nhưng mấy tiểu hoàng tử non nớt đều có một loại sợ hãi, tựa như cừu non đang đối mặt với mãnh thú.

Đường Nguyên đi đến trước mặt Minh Duẫn Dực, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẫm trong suốt, bình tĩnh như mặt hồ, ông chậm rãi ngồi xuống cùng so chiêu giông như đã làm với các hoảng tử trước đó.

"Tứ hoàng tử, mời."

Vừa dứt lời, Minh Duẫn Dực đã ra tay ngay, mọi lần ra chiêu đều bị Đường Nguyên cản lại bàng một bàn tay, nhìn nắm đẫm nhỏ nhỏ mềm mềm của Minh Duẫn Dực nhưng lại mang theo lực đạo mạnh mẽ.

Sắc mặt Đường Nguyên sắc bén đôi mắt hơi loé lên, bàn tay đã đổi sang chiêu thức khác, hướng về phía MInh Duẫn Dực mà tấn công, biểu tình Minh Duẫn Dực lạnh xuống, tránh né sang bên cạnh, tránh đi bàn tay to lớn đang đáng tới, giống như sói con không biết sợ cứ tiếp tục tấn công.

Một chiêu vừa ra lại bị chăn lại, có qua có lại, đường đường là đại tướng quân người người ngưỡng mộ cư nhiên trong lòng đang tràn ra đầy ắp sự vui sướиɠ.

Tứ hoàng tử này quả thật là một kỳ tài luyện võ, chỉ cần dạy dỗ cho tốt, tương lai nhất định sẽ trở thành một cây định hải thần châm.

Lúc trước con trai gửi thư đến biên cảnh, nói rằng ở trong cung đã gặp được một đứa bé, hẳn là phù hợp với yêu cầu của ông, ông còn không tin.

Trong cung một đám hoàng tử đều lục đυ.c với nhau, bất quá đều là tài trí bình thường, may là ôgn đã tỉnh cầu hoàng đế, nên đã lên ngựa chạy từ biên cảnh về kinh thành, trừ bỏ gửi thư tín tình hình biên cảnh cho hoàng đế, liền nói lên ý đồ của mình, hết mực khen ngợi Minh Duẫn Dực.

Kết quả, thực vừa lòng.

Sau khi học võ xong, mấy vị hoàng tử đều đã tụ tập lại một chỗ buôn chuyện, chỉ có mình Minh Duẫn Dực vẫn còn đứng tại chỗ, bởi vì người kia vẫn luôn bên cạnh hắn đang đi tới, ánh mắt hắn sáng rực lên.

"Vãn bối, xin chào Đường tướng quân." Dịch Liêm chắp tay đói với vị tướng quân lừng lẫy này, khí thế hiên ngang khí vũ bất phàm hành lễ.

"Thì ra là con trai của lão quốc công ở Lan châu, lão đó sau khi về có nói ngươi chạy đến trong hoàng cung làm thư đống cho Tứ hoàng tử, ta còn không tin."

Từ xưa đến nay, văn nhân võ tướng từ đều không hợp nhau, nhưng Ngọc Thanh Chi lại không giống bình thường, tinh ra tầm mắt của ông rất cao, nhưng ông đối với thiếu niên mảnh mai này lại có vài phần thán phục.

"Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, Thanh Chi không thể cự tuyệt."

"Hừ, cái tên nhóc nhà ngươi, ngươi cũng không nên học bọ dạng lừa người của cha ngươi, ngươi nếu không có tâm tư gì, khẳng định cho dù hoàng thượng mở lời thì ngươi cũng có phương pháp thoát thân."

Hai cha con họ Ngọc đều là cá trạch giống nhau.

Dịch Liêm nhẹ nhàng cười, sờ sờ đầu Minh Duẫn Dực, nói: Tứ điện hạ ở tỏng khu săn bắn xảy ra chuyện, chắc tướng quân cũng đã biết, nếu vãn bối cứu không được liền không thể thoát khỏi liên can, không bằng vào đây bảo hộ điện hạ một thời gian."

"Cũng do đứa nhỉ này còn nhỏ tuổi quá, thân thể lại yếu, nhưng giờ có ngươi bên cạnh, nuôi hai năm chăc cũng nuôi ra được chút thịt."

Đường Nguyên nói ra những lời này, Dịch Liêm liền biết chuyện Minh Duẫn Dực tiến vào quân doanh đã như đinh đóng cột.

Sau khi rời sân tập võ, liền cùng Đường Nguyên tách ra, Dịch Liêm nắm tay nhỏ của Minh Duẫn Dực đi dọc theo hành lang trở về Thư Vân điện.

Ngày hôm sau, đã nghe được tin Đường Nguyên rời kinh về Bắc Mạc, thật giống như đặc biệt trở về báo cáo tình hình biên cảnh cho hoàng đế, mà chuyện ông ở sân võ cùng là để tạm thời thay con trai mình giảng dạy một ngày, ngay cả hoàng đế cũng cho rằng như vậy.

Gió nhẹ thổi qua, gợi lên sự lay động màn che trong đình, bàn đá đang bày một bàn cờ, một lớn một nhỏ ngồi trong đình đánh cờ, Dịch Liêm chơi quân trắng, còn Minh Duẫn Dực là quân màu đen.

Nhìn nhóc con dùng cánh tay ngắn ngủn mềm mại cầm lấy quân cờ rồi đăt lên bàn cờ, y liền không do dự đặt them một quân trắng chặn lại đường đi của hắn.

Minh Duẫn Dực nhìn quân cờ màu trắng, đôi mắt sáng rực lên, không mạn không nhẹ, trầm tư một lát, cuối cùng bị Dịch Liêm gϊếŧ không tha.

Thua cũng rất bình tĩnh, Minh Duẫn Dực chủ động đem quân cờ trên đó thu hồi về hai bình sứ trắng, sau đó hai người tiếp tục đanh tiếp.

Đánh cờ là để mài giũa sự nhẫn nại, thật sự không có bất cứ thứ gì bằng việc chơi cờ, y biết Minh Duẫn Dực chính là một người nóng tính, một lời không hợp liền gϊếŧ người, thâm độc đến mức người không tinh ý cũng thấy rõ sát khí trên người hắn.

Y không nghĩ chính mình hao tốn công sức giáo dục lại nhóc con này, về sau mà biến thành bộ dạng kiếp trước thì y sẽ tức chết.

Hơn nữa, chơi cờ đối với nhóc con này trong tương lai cũng là hổ trợ rất lớn trong việc bày binh bố trận, nhìn biểu tình nghiêm túc của nhóc con nhà mình, Dịch Liêm cười nhẹ.

Y thật mòng chờ nhóc con này trưởng thành a.

Thời gian trôi qua thật mau, 2 năm đã trôi qua.

Hoa văn vàng kim thêu trên đôi giày nhỏ giẫm lên mặt đất, mang theo vài phần sức mạnh, đi vào cung điện biểu tình của thiếu niên mang thao vài phần tối tắm, chỉ là hắn nhìn đến người đang ngồi trên trường kỷ đọc sách, đôi mắt xanh thẩm sáng lên, đi qua ngồi bên người y.

Trong điện thực an tĩnh, lâu lâu vang lên vài tiền lật sách, Minh Duẫn Dực hơi nhấp môi, nhìn đến nội dung trong sách y đang đọc, nhích người sát vào.

"Thanh Chi ca ca."

"Ừm." Dịch Liêm đáp lại, lật thêm một trang, tốc độ đọc rất nhanh.

"Ngươi không tò mò phụ hoàng tìm ta nói chuyện gì sao?"

Thanh chi ca ca của hắn vĩnh viễn là bộ dáng lãnh đạm như vây, nhìn gần bên cạnh nhung không thể chạm đến, tuỳ thời đều có khả năng biến mất.

Điều này làm hắn cảm thấy bất an, tuổi tăng lên, hắn cũng không còn ngây thơ vô tri giống trước kia, tuy rằng chỉ có 10t nhưng hắn hiện tại đã hiểu được rất nhiều chuyện.

"Đường tướng quân tiến cung, hướng hoàng đế muốn ngươi cùng ông ấy đi đến Bắc Mạc, ngươi đi cùng hắn đến biên cảnh Bắc Mạc rèn luyện, két thừa chức tước của ông ấy." Dịch Liêm khép sách lại, sờ sờ đầu thiếu niên, nói: "Không cần ta nói nhiều, chính ngươi cũng biết, đây là ngươi cần thiết đi."

Hai năm qua, Nhị hoàng tử sắp 15t nhưng đã vào triều bàn chính sự, trong cung sắp không yên ổn, nếu Minh Duẫn Dực không đi, thì hắn không phải hoàng tử được sủng ái thì cũng biến hắn thành người cùng thuyền.

Mà gần nhất, Đại hoàng tử cũng liên tiếp đối y tung cành ôliu, thậm chí trong tối còn muốn dùng kế bức ép y, làm y cảm thấy phiền chán cực kỳ.

Rời hoàng cung, Minh Duẫn Dực đương nhiên biết là cần thiết, cũng rõ ràng tình hình trong cung hiện tại, nhẹ rũ mi mắt, che lấp đi lệ khí trong mắt, ôm lấy eo Dịch Liêm, cọ cọ lên người y.

"Nhưng ta không muốn rời xa Thanh Chi ca ca." Tưởng tượng đến lúc cùng người này tách ra, trong lòng hắn rất không thoải mái.

Muốn giữ người này bên cạnh......Ý nghĩ này chợt loé trong đầu, trong hai năm qua ý nghĩ này càng ngày cánh mạnh mẽ.

Khi còn nhỏ rất dính y, còn cảm thấy nhóc con này phi thường đáng yêu, nuôi hắn 2 năm thân hình Minh Duẫn Dực đã cao hơn trước, mất đi vẻ ngây thơ, liền không còn đáng yêu nữa.

Nhưng đã sớm thành thói quen chính mình cùng Minh Duẫn Dực thân mật, Dịch Liêm tuy rằng ghét bỏ nhưng cũng không có đẩy con gấu đang đu trên người ra, dùng sách trên tay gõ đầu hắn.

"Ngươi đây là chưa cai sữa!?

"Dứt rồi, nhưng nếu là Thanh Chi ca ca đút......" Minh Duẫn Dực hơi hơi cong mắt, đem mặt chon trong l*иg ngực cọ cọ, mũi ngửi ngửi mùi hương trên người Dịch Liêm, cảm giác vô cùng quen thuộc, rất dễ ngửi............

Dịch Liêm cho một tát lên người nhóc lỳ lợm này, nói: "Đi thu thập cho tốt, ngày mai cùng Đường tướng quân rời kinh!!"

Minh Duẫn Dực lưu luyến mỗi bước đi đều nhì lại, kỳ thật hắn cũng không cần đem bất cứ thứ gì theo, đồ vật của hắn rất ít, hắn chỉ đem theo một cái hộp gỗ.

Trong đó có gì cũng chỉ có mình Minh Duẫn Dực biết.

Nhìn bóng dang Minh Duẫn Dực rời đi, Dịch Liêm cười nhẹ, thời gian 2 năm, Minh Duẫn Dực đã thay đổi không ít, cách đã thay đổi so với lúc mới gặp, tuy rằng ở trước mặt người khác còn chưa khéo đưa đẩy, nhưng đôi với y đã hoàn toàn tính nhiệm.

Như vậy cũng đủ rồi.

Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều biết Đường tướng quân mang theo Tứ hoàng tử rời kinh về biên cảnh Bắc Mạc.

Đại hoàng tử tức gian đến thiếu chút nữa đạp thật mạnh lên bàn, những người đó làm việc như thế nào, chuyện này sao lại không lọt tiếng gió nào?

Nhiều năm Đường Nguyên vẫn luôn tìm một người kế thừa chức vị của mình, mà người trong thiên hạ ai cũng có thể, nhưng tuyệt đối không thể là hoàng tử.

Bởi vì, Đường Nguyên vừa ý tên này, tương lai hắn sẽ thống lĩnh đội quân lang hổ ở Bắc Mạc, kết thừa ấn soái của Đường gia

Đại hoàng tử gấp đến đầu đầy mồ hôi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, bước chân thật nhanh đi ra ngoài...........Gã đi vào Thư Vân điện, lại được báo lại rằng Dịch Liêm đã rời khỏi cung.

"Y đã đi đâu?!"

Đại hoàng tử không dám tin tưởng, nhưng năm gần đây gã vẫn luôn đều muốn mượn sức Ngọc Thanh Chi, nhưng đều thất bại, lại còn bị hoàng đế áp chế, gã nhiều lần không thể đem y đến bên cạnh mình, thật vất vả Minh Duẫn Dực mới rời cung, gã liền cho rằng Ngọc Thanh Chi sẽ ở lại trong cung nhậm chức.

Không nghĩ đến.............Đột nhiên, sắc mặt Đại hoàng tử đột nhiên biến đổi, gã bị Ngọc Thanh Cho chơi!!

Mấy năm trong cung, Ngọc Thanh Chi ở Thư Vân điện so với người khác quá thoải mái.

"Ngọc Liêm ngươi đáng chết, Ngọc Thanh Chi đáng chết vạn lần........"

Tuấn mã màu trắng chạy trên đường phố, đi thẳng vào lối rẻ phía trước, một thân y phục xanh ngọc, khí chất nho nhã.

"Giá!!" Kéo dây cương lại, chân kẹp bụng ngựa, con ngựa hí vang một tiếng, bước chậm trên đường.

Thiếu niên bị áo choàng che lại y phục trên người, đôi mắt xanh thẫm hơi dộng động, sau khi nhìn lại, người kia đã biến mất.......

Thanh Chi ca ca.

Phải chờ ta lớn lên.............