Quyển 2 - Chương 9: Thế giới cổ đại 9

Tuy rằng y khốc thích Đại hoàng tử giả nhân giả nghĩa, dỗi xong Minh Duẫn Kỳ, gã chỉ có thể xám xịt rồi đi, Dịch Liêm cảm thấy vô cùng thoải mái, nên có thể ăn thêm một chén cơm.

Hừ, đồ chó chết, còn dám đến tìm y PK, ngươi cứ ở lại chỗ lão khốn nạn kia học hỏi thêm vài năm nữa đi.

Dịch Liêm trở lại Thư Vân điện, nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa, mặc một bộ bạch y chân lại không mang giày, sắc mặt hơi trầm xuống, y bước nhanh qua đem nhóc con ôm vào trong ngực.

"Người hầu trong điện đều chết hết rồi sao!?" Dịch Liêm từ khi vào đây ở cho đến nay đều là dáng vẻ ôn nhuận hiền lành, không ai nghĩ đến y sẽ nổi giận, hơn nữa khi nổi giận.............Liền phi thường đáng sợ.

Toàn bộ cung nhân trong Thư Vân điện đều bị doạ sợ, ngay cả Minh Duẫn Dực cũng bị y làm một phen hoảng sợ.

"Mong......Mong Thế tử thứ tội." Nhóm cung nhân thấp thỏm lo âu quỳ rạp xuống đất.

Dịch Liêm trong lòng hiểu rõ hoàng đế tặng Minh Duẫn Dực một cung điện, lại cho y làm thư đồng cho hắn, mỗi cung nhân trong điện đều là xứng với thân phận của chủ nhân, khổ nổi hắn không có mẫu phi che chở, nên mấy cung nhân này đều ở độ tuổi xuân sắc, hoàng đế lại đưa đám nữ nhân này đến, chủ yếu là có tâm tư muốn bò giường y, không cần nói cũng biết rõ.

Bất quá sợ rằng tâm tư của lão hoàng đế sợ là sẽ thất bại, đừng nói mấy tiểu cô nương này tâm tính trẻ con vẫn chưa mất, mà cho dù là một đại mỹ nhân thướt tha trần trụi trước mặt y, y cũng không có khả năng có phản ứng.

Bởi vì y thật sự không thích nữ nhân.

Đối với nữ nhân mang ý đồ xấu, Dịch Liêm không có khả năng để bên người sai xử, nhưng đây là người hoàng đế đưa đến, y cũng không có khả năng đuổi đi, ngày đầu tiên đã cho các nàng hầu hạ bên ngoài.

Chỉ là không nghĩ đến Minh Duẫn Dực quá dính y, ngày đầu tiên đã chui vào giường y, từ đó hai người đã bắt đầu ngủ chung, này cũng là tạm thời bóp chết tâm tư của hai nữ nhân mang tâm tư không đứng đắn.

Hoàng cung này giống như một cái miệng ăn thịt người, chỉ cần hơi sơ ý liền bị nó nuốt vào, nơi này chỉ cần cháy lên một mồi lửa trong đó đều do có người sắp đặt.

Ngày đầu tiên đến, Dịch Liêm đã dùng hệ thống đem mấy cung nhân trong Thượng Công viện mà lão khốn nạn chọn đều tra qua một lần bọn họ đều muốn một bước lên trời, người quét dọn cùng hai đầu bếp đều không có vấn đề gì, dư lại một đám cung nhân kia là người của Hoàng Hậu cùng mẹ của Tam hoàng tử Hiền phi, người hai nữ nhân của lão già đó cử đến y cũng không lấy làm lạ.

Hoàng đế lại tặng cho một hoàng tử không được sủng ái một toà cung điện mà lại mang nửa dòng máu dị tộc, lại cho con trai yêu quý của Lan Hoa quốc công làm thư đồng kề cận, vì cân nhắc đến quyền lực của mình, Hoàng Hậu đương nhiên sẽ phái người giám thị, để tránh Minh Duẫn Dực sẽ có biểu hiện khác thường, mà Hiền phi lại là vì tam hoàng tử, bởi vì Minh Duẫn Dực mà con bà ta vẫn còn bị cấm túc, lại bị hoàng đế nhân cơ hội chèn ép thế lực nhà mẹ.

Bất quá hai người cử người đến xem tình huống, thì thế lực của Hoàng Hậu là lớn nhất, nhưng dưới gối lại không có hoàng tử, mà Hiền phi lại có Tam hoàng tử, mà vẫn bị Hoàng Hậu áp chế, ai cũng đều không có nửa phần tốt.

Mà hoàng đế phái tới hai cung nữ xinh đẹp chưa đến tuổi trưởng thành, một người nghe lệnh hoàng đế câu dẫn Dịch Liêm, người còn lại có một chân với Đại hoàng tử.

Kẻ ngu xuẩn này cũng có thời điểm thông minh a.

"Các ngươi cảm thấy bị phái đến Thư Vân điện hầu hạ Tứ hoàng tử, là hành hạ các ngươi?" Dịch Liêm bưng ly trà lên nhấp một ngụm, nhìn nhóc con ngoan ngoãn ngồi an tĩnh, trong mắt nổi lên ý cười nhạt.

Cần phải học cho tốt dáng vẻ của ca ca ngươi a, nhóc con.

"Nô.......Nô tì không........Không có." Mấy cung nữ này đều quỳ bò trên mặt đất.

Tứ hoàng tử vẫn còn tốt, nhưng vị thế tử này lại không giống bộ dạng hường ngày, nếu đem y chọc giận lại truyền tới tai hoàng đế, chỉ sợ bọn họ sẽ phải rơi đầu.

"À, không có sao?" Dịch Liêm ý cười không giảm, cùng bộ dáng tắm mình trong gió xuân thường ngày, chỉ là càng như vậy, nhóm cung nữ càng kinh hãi, toàn thân phát run.

"Quy củ của Thượng Công viện, các ngươi chắc cũng chưa học thuộc a." Dùng tay nâng mặt, hơi híp mắt, thanh âm mang theo vài phần lười biếng, nói: "Nếu không biết mình sai ở đâu, vậy tất cả trở về Thượng Công viện học quy củ đi."

Toàn bộ cung điện lâm vào tĩnh mịch, nhóm cung nữ tất cả đều hoảng sợ, không biết nên đáp lại thế nào, sợ chỉ cần nói sai một chữ liền bị đưa về Thượng Công viện, Bọn họ được Thượng Công viện đưa đến các cung để làm việc, nếu như bị chủ tử đưa về, liền phải chịu trừng phạt, sau đó bị đưa đến nơi hẻo lánh làm những việc dơ bẩn nhất, kêu trời không thấu gọi đất không nghe.

Dịch Liêm cũng không tính toán để ý đến đám cung nhân đang quỳ dưới đất, dùng bàn tay nhẹ nhàng lau đi vụn điểm tâm dính trên khoé miệng Minh Duẫn Dực.

Cung nữ quỳ gối hàng thứ hai hơi hơi ngẩng đầu, vừa lúc thấy mộ màn này.

"Nô tỳ biết sai, thỉnh tứ điện hạ và thế tử tha tội." Thanh âm nhẹ nhàng mềm mại rất dễ nghe, làm người khác cảm thấy nàng ta không phải đang xin tha mà là đang xướng khúc.

Dịch Liêm bưng ly trà đưa đến trước mặt để hắn uống, nghe thanh âm vô cùng mềm mại kia, ừm, là một người thông minh.

"Sai ở đâu?"

"Đối với chủ tử không tận tâm tắt trách, ức hϊếp phạm thượng."

Lời này vừa nói ra, mặt khác mấy cung nhân kia bỗng nhiên phản ứng bất ngờ, ai cũng mặt mày đều trắng bệch.

"Ừm, xem ra các ngươi đều đã biết sai." Dịch Liêm nhẹ nhàng gật đầu, thanh âm đạm mạt, như đang cùng bạn bè uống trà tán gẫu.

"Các ngươi được đưa đến Thư Vân điện, thì chính là người của Thư Vân điện, nhưng các ngươi lại phạm phải điều cơ bản nhất, ta cũng không yêu cầu nhiều đâu, nhưng cơ bản phải tận trung với chủ tử, mà các ngươi lại làm không được, thậm chí còn ức hϊếp Tứ hoàng tử, hay bởi vì Tứ điện hạ không xứng làm chủ tử của các ngươi nên các ngươi không thể hầu hạ sao?"

"Chúng nô tỳ đã biết sai."

Giờ phút này, bọn họ mới kịp phản ứng vị Thế tử lan Hoa quốc công này, chính là y đang muốn lập uy cho Tứ hoàng tử!!

"Hôm nay người phụ trách hầu hạ Tứ điện hạ là ai?"

"Là........Là nô tỳ." Cung nữ này cả người đều phát run, nàng ta chính là người Hoàng Hậu phái đến Thư Vân điện.

"Ngươi về Thượng Công viện đi, học lại quy củ." Lời này vừa nói ra, sắc mặt cung nữ đột nhiên biến sắc, đang muốn xin tha, Dịch Liêm không cho nàng ta cơ hội, nhàn nhạt nói: "Kéo ra ngoài đi."

Người phụ trách quét tước cùng hai người khác liếc nhau, nhanh chóng đứng dậy đem cung nữ này kéo ra ngoài, thanh âm xin tha đã dần đi xa.

"Ngươi cùng với ngươi đều về làm việc đi." Dịch Liêm dùng ngón táy thon dài điểm nhẹ đầu bếp và một cung nữa khác, hai người liền lui xuống.

Hiền phi cũng có mắt nhìn an bài người của mình làm việc trong bếp, việc này đối với y cùng Minh Duẫn Dực cũng không có uy hϊếp gì lớn, chờ về sau lại tìm cơ hội đuổi đi vậy.

Người con dưa lại là người "Trong sạch nhất" chịu hoàng đế sai khiến lại có một chân với Đại hoàng tử và một cung nữ không có vấn đề gì.

"Ngươi và ngươi về sau phụ trách thủ vệ bên ngoài." Thủ chính là đứng canh cửa tẩm điện, cũng chính là tước đoạt quyền lợi hầu hạ của các nàng ta.

"Thế tử, là Hoàng Thượng phái nô tỳ đến là vì hầu hạ ngài.........." Cung nữ này dung mạo mỹ lệ vô cùng, ngũ quan tinh xảo, lộ ra biểu tình nhu nhược đáng thương, nhịn không được nảy sinh thương tiếc, đương nhiên không bao gồm Dịch Liêm.

"Ừm, ngươi thích hầu hạ như vậy, liền đi tiền viện đi."

Lời này vừa nói ra, cung nữ kia cũng ngu người luôn.

"Thế nào, không muốn? Vậy thì ta phải đi gặp bệ hạ........." Cung nữ hoàng đế ban thưởng không thể điều về, vậy thì phải ném đi thật xa.

Đậu! Hoàng đế đưa nàng ta tới câu dẫn chính mình, nếu thành công, nữ nhân này có thể theo y về Lan châu, trở thành cái đinh mà hoàng đế đóng ở phủ Lan Hoa.

"Không ạ, nô tỳ nguyện ý đi ra sảnh ngoài."

Nàng ta cực kỳ sợ Dịch Liêm đi tìm hoàng đế, nếu thật sự bị y nói ra trước mặt hoàng đế thì nàng ta cũng không giữ nổi mạng nhỏ này, mới đầu đối với vị thế tử ôn nhuận như ngọc này nổi lên tâm tư, giờ phút này tất cả đều tan biến hết, chỉ có sự kính sợ với y.

"Hai ngươi lui ra hết đi."

Cuối cùng bên cạnh y chỉ còn lại một người.

Minh Duẫn Dực ngồi bên người Dịch Liêm an an tĩnh tĩnh ngồi nhìn một màn này, tựa như một hòn đá tạo nên gợn sóng.

Ánh mắt nhẹ chuyển, lại nhìn qua Dịch Liêm, hai mắt sáng rực lên.

Thanh Chi ca ca thật lợi hại.

Phản ứng của cung nữ rất bình tĩnh, quỳ trên đất tư thế rất tiêu chuẩn, quả thật có thể đảm đương cái danh cung nữ mẫu mực, nàng ta rất biết lợi dụng ưu thế chính mình, nhất cử nhất động đều tuân thủ lễ nghĩa, lại mang theo câu dẫn, nữ nhân như vậy đều có thể câu mất hồn bất cứ nam nhân nào.

Có câu "Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phông lưu" Dịch Liêm từ trước tới nay đều không muốn làm quỷ dưới hoa mẫu đơn.

Đối với một nữ nhân như vậy, y cùng không nói nhiều, gọn gàng dứt khoát: "Linh Hương, tên cũ: Dương Uyển Uyển, quê ở Tây Bắc, thôn Hà Ninh, trong nhà có phụ thân bệnh nặng, còn lại mẫu thân cùng hai muội muội và 1 đệ đệ, vì giảm bớt cảnh khó khăn trong nhà, cam nguyện bán mình vào cung làm nô tỳ.........."

Mỗi chữ Dịch Liêm nói ra, sự bình tĩnh trên mặt nữ nhân này đang dần sụp đổ, thân thể như lá mùa thu rụng đầy đất, cuối cùng trên mặt không cong một giọt máu.

Nàng ta vốn trong lòng có quỷ, lại chưa hề nghĩ tới vị trước mắt này có thể đem thân thế của mình nói ra rõ ràng như vậy.

"Ngươi là người hiếu thuận." Thanh âm Dịch Liêm vẫn thanh thanh đạm đạm, nói: "Ta cùng ngươi làm một giao dịch, ngươi thấy sao?"

Linh Hương nhìn thiếu niên tuấn mỹ như ngọc, trong lòng có chút phát run, một lát sau, liền đối với Dịch Liêm hành đại lễ.

"Hoàng Thượng đem nô tỳ ban cho Thế tử, Thế tử chính là chủ tử của Linh Hương."

"Tốt, Đại hoàng tử đã hạ mệnh lệnh gì cho ngươi?"

Linh Hương đã bắt đầu bình tĩnh lại, mồm năm miệng mười liền đem bán Đại hoàng tử.

Phía trước đình viện chính là một con đường nhỏ, đó là địa điểm gặp mặt Đại hoàng tử, ngay cả giường Minh Duẫn Dực nhủ đều rõ ràng, khẳng định rằng gã đã xếp người vào, mà người truyền tin lại chính là Linh Hương.

"Thế tử, mọi chuyện chính là như vậy."

"Từ hôm nay trở đi, ngươi phụ trách hầu hạ ta cùng điện hạ hàng ngày, tiếp tục cùng Đại hoàng tử gửi thư đi, cái gì nên nói và không nên nói, ngươi chính mình cân nhắc."

"Vâng ạ."

"Người nhà của ngươi, ta sẽ phái người đưa bọn họ rời khỏi Tây Bắc, nơi đó cuộc sống vô cùng cực khổ, ở lại chỉ làm nặng thêm bệnh của cha ngươi, chờ đến khi việc này kết thúc, ta sẽ cho ngươi rời cung, cho ngươi một chút bạc, cùng người nhà sống một cuộc sống bình dị."

Mang người nhà nàng đi chính là để áp chế, chì tương lai nên chừa đường lui cho chính mình, loại người này nếu nắm được nhược điểm sẽ trở thành quan cờ quan trọng nhất.

Linh Hương hoàn toàn không nghĩ tới y sẽ nói thẳng ra, hai mắt nhịn không được đỏ lên, từ khi nàng tiến cung liền không có nghĩ đến ngày mình được đoàn tụ với người thân.

"Khấu tạ đại ân đại đức của Thế tử."

"Ngươi lui xuống đi."

Chờ sau khi Linh Hương rời đi, Dịch Liêm nhìn về phái người đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, thân thể nhóc con ngồi thẳng tắp, y nhẹ nhàng cười, lại sờ sờ mái tóc mềm mại của hắn.

"Ngồi đây xem có hiểu gì không?"

Minh Duẫn Dực nhìn y, đôi mắt xanh thẩm ngập nước, mang theo tia chờ mong.

Dịch Liêm đem y ôm đến trong ngực, bắt đầu phân tích giải thích cho hắn, Minh Duẫn Dực nghiêm túc nghe y giải thích.