Quyển 2 - Chương 8: Thế giới cổ đại 8

Sau khi ăn trưa, nửa canh giờ sau Minh Duẫn Dực liền phải đi sân tập võ, phụ trách dạy dỗ các hoàng tử chính là một quan võ, tuổi không lớn, chỉ mới hai mươi mấy tuổi.

Dịch Liêm nhớ rõ người này, bởi vì Minh Duẫn Dực nên về sau hắn không có tiến vào quân doanh, nên đã tạo ra tác dụng vô cùng lớn, người này là đại nhất danh tướng của Đại Thuỵ Đường Quy Trần là con trai nhỏ nhất của Đường Nguyên.

Đường Nguyên có 3 huynh đệ, bọn họ đều chết trên sa trường, hắn cũng có 3 đứa con trai, cũng đã tán thân nơi chiến trường, cuối cùng chỉ còn lại đứa nhỏ nhất nên luyến tiếc, liền hướng hoàng đế đem con hắn đưa vào cung để dạy dỗ.

Đứa con này không thể kế thừa y bát của mình, Đường Nguyên tướng quân cả đời chiến đấu sa trường, khi chết lại giống như bọt biển mà biến mất, hơn nữa có thể nói Đường Nguyên có thể nói là người có đủ bản lĩnh đứng ngang hàng với Quốc công của tam châu để trấn giữ Đại Thuỵ, đương nhiên hoàng đế không vui khi hắn mất đi người kế thừa.

Vì Đương tướng quân không chọn được người thích hợp trong đám con hoàng đế, thẳng cho đến khi Đường Quy Trần trong cung nhìn thấy một đứa trẻ 10t bị một đám cung nô ném đá, khi dễ chính là Tứ hoàng tử Minh Duẫn Dực, đây chính là vô tình tương cứu.

Binh quyền trong tay Đường Nguyên bị hoàng đế thu lại, hoàng đế rất vui mừng khi tự mình nắm giữ hổ phù, Minh Duẫn Dực như vậy liền rời hoàng cung, đi theo Đường gia quân ở biên cảnh rèn luyện, hắn bái Đường Nguyên làm thầy, kế thừa y bát của Đường Nguyên.

Nhìn đứa nhóc bị mình nắm lấy tay, ngoan ngoãn an tĩnh cho mình nắm, ánh mắt Dịch Liêm hơi sáng, một đứa nhóc ở trong cung chịu đủ khi dễ, sau lại ở trong quân doanh của danh tướng lập chiến công hiển hách, sự gian khổ đã mài giũa hắn thành một người lãnh tĩnh, bá đạo tàn nhẫn, có sức chiếm hữu cực kỳ mạnh, bây giờ bị mình giáo dục hai năm, sau đó lại chịu sự dạy dỗ của danh tướng, thì không biết sẽ trở thành dáng vẻ gì đây?

Đi vào võ trường, Đường Quy Trần đã sớm có mặt, y cùng Minh Duẫn Dực còn có Ngũ hoàng tử 6t cùng một đôi song sinh 5t, Lục hoàng tử, Thất hoàng tử và thư đồng của bọn họ.

Hiện tại đã tới thời gian giảng bài, mấy hoàng tử khác vẫn chưa thấy bóng dáng, chắc do học bài khuya nên đến muộn.

"Đi thôi, luyện tập cho tốt, bối tối sẽ có thưởng." Dịch Liêm sờ sờ đầu nhóc con, còn y thì xoay người đi đến cái đình nhỏ trong sân quan sát.

Trong tình huống bình thường thì thư đồng sẽ cùng học, học văn thì sẽ nghe thái phó giảng bài, còn học võ thì sẽ cùng nhau đứng tấn, cưỡi ngựa, bắn cung,......Nhưng mọi người đều biết là con trai cưng của Lan Hoa quốc công là Thế tử hào hao phong nhã, không chịu được khổ.

Cho nên đối với Dịch Liêm ngồi nghĩ trong đình Thừa Lương thì Đường Quy Trần cũng làm như không thấy, võ tướng phần lớn đều nghĩ văn nhân chỉ biết ngâm thơ, vẽ tranh, Đường Quy Trân đối diện với ánh mắt xanh thẩm của Tứ hoàng tử nhưng hắn không chút chán ghét, thấy người khác lớn lên lùn, còn hiên ngang mà ngồi xổm xuống.

"Tứ hoàng tử, xin chào, thần là Đường Quy Trần, là người sẽ dạy võ cho các điện hạ."

Minh Duẫn Dực nhìn người tươi cười trước mặt nhìn giống như mặt trời nhỏ, nhưng hắn vẫn không biểu tình, hắn cảm nhận được nam nhân này không có ác ý với mình, cho nên cũng không có kháng cự hắn tới gần.

Hơn nữa, Thanh Chi ca ca có nói, nếu luyện võ tốt thì sẽ có phần thưởng.

Nghĩ như vậy, hai mắt hắn sáng rực.

Không ngại Minh Duẫn Dực làm lơ mình, Đường Quy Trần nói: "Tốt, Tứ điện hạ là ngày đầu tiên ngài đến võ trường, chúng ta sẽ học phần dễ nhất, đầu tiên là học cưỡi ngựa, phải nhìn động tác lên ngựa, rồi làm theo thần."

Bắt đầu giảng bài, thì Đường Quy Trần đã bắt đầu làm động tác lên ngựa tiêu chuẩn.

Minh Duẫn Dực xem đến chăm chú, năng lực học tập rất cao, khả năng bắt chước vô cùng mạnh, chưa gì đã học được động tác mà Đường Quy Trần vừa làm, liền copy paste y hệt (Cái này do bà tác giả ghi sao thì tui để vậy nha).

Dịch ngồi trong đình Thừa Lương dùng tay nâng mặt nhìn một màn này, cảm thấy vô cùng thú vị, hai năm đầu này học võ cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt.

Ở cốt truyện nguyên bản, Minh Duẫn Dực đến 10t vân chưa được học võ, liền bị Đường Nguyên mang đi biên cảnh.

Đường Quy Trần là con trai út của Đường Nguyên, hai đời đều là nhất mạch đơn truyền, Minh Duẫn Dực sớm theo hắn tập võ, luyện cho tốt thân thể, củng cố kiến thức cơ bản, chờ sau khi gia nhập Đường gia quân sẽ không mệt như vậy nữa.

Mấy vị hoàng tử cuối cùng cũng đã đến, phía sau còn mang theo học đồng cùng đến, Đường Quy Trần thu lại sắc mặt tốt, không chút do dự cho bọn họ chạy vòng quanh võ trường.

Đường Quy Trần tưởng rằng đứa trẻ này thể lực không bằng hai đứa trẻ sinh đôi 5t, nhìn những vị hoàng tử kia ngồi xổm xuống nghỉ mệt, nhưng Minh Duẫn Dực vẫn ổn định hơi thở không có vẻ gì là mệt.

A............Một hạt giống tốt nha!

"Làm rất tốt, Tứ điện hạ ngài đi nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa thần sẽ dạy ngài quyền cước."

Vừa nói xong, Minh Duẫn Dực đã không thấy bóng dáng, quay người xem liền thấy bóng dáng nho nhỏ đã chạy đến đình Thừa Lương, chỉ là bước chân có chút lảo đảo.

Dịch Liêm nhìn nhoc con mồ hôi đầy đầu đang chạy lại chỗ mình, liền bưng ly trà tên bàn đưa qua.

"Tới đây, uống tà cho nhuận họng."

Minh Duẫn Dực không có tiếp nhận ngay, mà là dùng cả hai tay nâng ly trà lên, uống ừng ực cho tới khi hết, nước trà này là Dịch Liêm đã sớm chuẩn bị tốt, đứa nhóc này đứng tấn dưới ánh mặt trời nửa canh giờ, vừa lúc có thể để nhóc con giải khát.

Ánh mắt y mang đầy vẻ sủng nịch nhìn nhóc con đang cong cong khoé mắt, vẻ mặt thoả mãn khi được uống nước, Dịch Liêm dường như nhìn thấy phía sau lưng Minh Duẫn Dực có một cái duôi lông xù xù đang quơ qua quơ lại.

Quá đáng yêu.

Còn phải chạy vòng quanh võ trường, nhìn tình cảnh thở hổn hển của mấy hoàng tử đều trợn tròn mắt, trong mắt bọn họ tràn đầy hâm mộ cùng ghe ghét.

Thế tử Lan Hoa quốc công bọn họ đều biết, hừ, dựa vào cái gì mà người ưu tú như y lại để cho tiểu tạp chủng làm thư đồng, càn tri kỷ lau mồ hôi cho hắn, thư đồng của bọn họ sao có thể săn sóc, ôn như vậy chứ?!

Mấy hoàng tử lòng tràn đầy ghen ghét, trừng mắt nhìn Minh Duẫn Dực, lại hung tợn nhìn về phái thư đồng của mình, chỉ là bọn họ trừng mắt như vậy vẫn phải liều mạng chạy tiếp.

Đường sư phụ cũng là người kiên cường, làm cho bọn họ bị hành xác dưới trời nắng nóng, Minh Duẫn Dực học mấy bộ quyền cước nhiều lần, liền bắt đầu thực hành, sau đó bị Dịch Liêm nắm tay trở về Thư Vân điện.

Dịch Liêm nói có thưởng cũng không phải là lừa người, trải qua một khoảng thời gian ở chung, y phát hiện Minh Duẫn Dực đặc biệt thích ăn đồ ngọt, giống như là trước kia chưa từng ăn qua, dù sao trẻ con thích ăn ngọt cũng rất bình thường.

"Đây là phần thưởng của ngươi." Đem một bình sứ trắng đưa tới trước mặt Minh Duẫn Dực.

Mắt Minh Duẫn Dực sáng rực lên, trong mắt lộ ra vẻ tò mò, đem nắp bình mở ra, bên trong chứa đầy những viên màu trắng tròn vo.

"Đây là kẹo sữa, mỗi ngày chỉ có thể ăn một viên."

Loại này kẹo này dùng để dỗ nhóc con này cũng không khó làm cho lắm, y từng đi qua một thế giới, thế giới đó nguyên chủ có một đứa em gái rất thích ăn kẹo ngọt, nhưng trên thị trường đều bán kẹo toàn chất phụ gia, cho nên vì cô bé, nguyên chủ bắt đầu học làm kẹo, cho đến khi cố bé chết thì cuộc sống của y đều có sự xuất hiện viên kẹo ngọt.

Ngón tay thuần thục lấy từ trong bình sứ ra một viên kẹo sữa trắng tươi, đôi mắt Minh Duẫn Dực nhìn chằm chằm viên kẹo trong tay Dịch Liêm, đây chắc là muốn cho hắn ăn.

Trong lúc Dịch Liêm đang cầm viên kẹo trong tay, hắn tránh đi cánh tay Dịch Liêm, duỗi tay nhỏ đang chứa viên kẹo ra: "Thanh Chi ca ca, ăn."

"Được." Dịch Liêm đưa viên kẹo đang trong tay nhóc con đến bên môi, há miệng ngậm lấy viên kẹo, hoàn toàn không chú ý đến động tác dứa nhỏ có hơi cương cứng một chút, đem tay nhỏ thu lại.

Thấy Minh Duẫn Dực cúi đầu, trong mắt Dịch Liêm lộ ra vài phần khó hiểu: "Ngươi sao lại không ăn?"

Nhóc con thích ăn đường, nhưng không thể ngọt quá, cho nên một bình kẹo sữa đều cho rất ít đường, hương vị thực ra cũng không tồi, mùi sữa ngọt thanh nồng đậm.

Minh Duẫn Dực rất nhanh liền khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, cầm một viên kẹo sữa bỏ vào miệng, mùi sữa thơm ngọt tràn ngập trong khoang miệng, hai mắt hắn sáng rực lên.

Ăn ngon vô cùng.

Bàn tay vừa đút Dịch Liêm ăn đã bị hắn giấu sau lưng nắm chặt lại.

Hắn nhớ lại cảm giác được đôi môi mềm mại kia chạm vào, Thanh Chi ca ca, mềm quá đi.

Sau khi tắm xong, trước khi ngủ, Dịch Liêm liền mát xa cho nhóc con, đặc biệt là đôi chân ngắn nho nhỏ kia, ngày hôm nay đứng tấn nửa canh giờ, ngày mai có thể sẽ khó chịu.

Minh Duẫn Dực bị kỹ năng xoa bóp của y làm cho thân thể như đang nằm trên bông, cảm giác lâng lâng, thực nhanh đã chìm vào giấc ngủ, đến cả trong mơ chỉ toàn câu hắn thích Thanh Chi ca ca.

Hoa trong Thư vân điện đang nở rộ dưới ánh mặt trời đua nhau khoe sắc, hôm nay y không cần phải cùng Minh Duẫn Dực đi đến võ trường, nên ngủ trưa trong Thư Vân điện, vừa mới ra đến khúc cua ở hành lang, nếu sớm biết sẽ gặp Đại hoàng tử, Dịch Liêm thà không lết ra đây.

Đậu! Hôm nay ra cửa không xem giờ rồi.

"Thanh Chi, ngươi hà tất phải miễn cưỡng làm thư đồng cho Tứ đệ." Thanh âm Đại hoàng tử thực nhẹ, trên mặt mang theo thiện ý, thập phần bình dị gần gũi.

Chỉ là Đại hoàng tử trong mắt Dịch Liêm chính là trà xanh level thấp, biểu tình này giả tạo muốn chết đi được, nhớ lại từng việc mà gã đã làm..............Ghê tởm chết đi được, cơm mới ăn lúc nảy y đều có thể ói ra hết.

"Miễn cưỡng?" Dịch Liêm lộ ra vẻ khó hiểu, nói: "Đại điện hạ, ngài nói như vậy là có ý gì? Thần là thư đồng được hoàng thượng ban cho Tứ hoàng tử........."

"Thanh Chi, ngươi là người thông minh, ta không cần nói rõ, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có biện pháp đem ngươi đến bên cạnh ta." Đại hoàng tử thanh âm vẫn nhẹ như cũ giống như đang khuyên giải người mình yêu.

Đại hoàng tử sở hữu đôi mắt tam bạch, lại ngụy trang thành ôn nhu hiền lành, đều che không được đôi mắt độc ác đang lập loè.

Vô luận bất cứ thời điểm nào, chỉ cần Đại hoàng tử làm hoàng đế Lan Hoa quốc công và Dịch Liêm sẽ là trợ thủ đắc lực nhất, chỉ là hiện tại Dịch Liêm không thuộc về gã.

Không biết vì cái gì, gã lần đầu tiên nhìn thấy Dịch Liêm trong bãi săn thú ngày hôm đó, liền có một loại cảm giác, người này thể đưa gã lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, cho nên gã cần phải có được Dịch Liêm, bởi vì đây chính là một bảo vật vô giá.

Dịch Liêm chớp chớp mắt, lộ ra biểu tình thực buồn rầu, nói: "Nhưng Đại điện hạ đã được thượng triều thảo luận chính sự, không cần đi học cùng các vị hoàng tử khác, Thanh Chi không thể đảm đương được."

Hừ, lão khốn nạ v=cha ngươi vẫn chưa có chết đâu, ngươi liền tưởng chỉ cần cầm một cây gậy trúc là có thể chọc thủng trời!!

Mơ mộng hảo huyền.