Quyển 2 - Chương 7: Thế giới cổ đại 7

Trong hoàng cung phần lớn trẻ con vừa tròn 5t đều sẽ bắt đầu học chữ, bởi vì hoàng đế không coi trọng nên đến 8t mới được học chữ, tiện thể đưa thế tử làm học đồng cho hắn.

Dịch Liêm năm 10t đã bị Lan Hao quốc công mang lên chiến trường, có thể tập quen dần với nếp sống trong quân, với tài quân sự mưu lược, lấy ít thắng nhiều, tiến hành thảm sát, bây giờ lại phải cúi đầu là học đồng cho một hoàng tử không được sủng ái, đúng là quá lãng phí.

Nhưng hoàng đế lại nghĩ khác, Lan Hoa quốc công và Dịch Liêm đều biết rõ, đây chẳng qua là hoàng đế muốn đem thế tử của Lan Hoa phủ lưu lại trong cung, đừng nhìn Lan Hoa quốc công không đau lòng con trai, thực ra điệu bộ dễ nói chuyện thường ngày chỉ là đối phó cho có thôi, kỳ thật ông và con cá trạch giống nhau, tam châu Đại Thuỵ do 3 vị quốc công trấn giữ, ông cũng là người tâm tư khó dò, cũng là người khó lòng không chế nhất.

Đem Dịch Liêm lưu lại trong kinh, chính là muốn lợi dụng y để khống chế Lan Hoa quốc công, hừ, lão cá trạch bắt không được, liền bắt con cá con, chính hoàng đế cũng không biết, nếu nói về việc lương lẹo thì con cá con này càng khó nắm hơn nữa.

Bởi vì Dịch Liêm chính là cục đá với lớp bên ngoài được bao bọc bởi một lớp bông gòn, mềm mềm tưởng chừng như có thể mặc người ta nắn bóp, cha y biết rõ nên không có ngăn cản, bằng không ông là người yêu con như mạng sao lại bằng lòng đem y để lại trong kinh.

Ngón tay thon dài như ngọc cầm lấy bàn tay nhỏ mềm mại, chậm rãi viết ra ba chữ "Minh Duẫn Dực" trên giấy.

"Đây là tên của ngươi, phải nhớ cho kỹ cách viết a." Dịch Liêm buông tay ra, tay đặt lên đầu sờ sờ mái tóc mềm mại của hắn.

Minh Duẫn Dực nhìn tên mình trên giấy, hơi hơi nhấp môi, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, nói: "Thanh Chi ca ca tên, viết?"

So với tên của mình, Minh Duẫn Dực đối với tên Dịch Liêm càng thêm hứng thú.

Nhìn nhóc con dùng đôi mắt xanh biển tràn đầy tò mò, Dịch Liêm lộ ra ý cười, nhịn không được liền muốn trêu chọc: "Vì sao lại muốn ta viết tên của mình?"

Đã lâu không có ai nói chuyện với hắn, cho nên chức năng ngôn ngữ có chút chưa biểu đạt được hết ý, Minh Duẫn Dực không biết nên trả lời thế nào, nghẹ thật lâu mới nói ra một chữ: "Muốn."

Ừm, là như thế này.

Nhìn hắn có chút mờ mọt, ý cười Dịch Liêm càng sâu, một lần nữa nắm lấy bàn tay cầm bút của hắn, chậm rãi viết lên giấy một chữ "Liêm" hoàn chỉnh.

"Chữ "Liêm" này là tên thân mật của ta chỉ có người nhà mới biết." Lại kéo bàn tay nhỏ qua viết thêm hai chữ "Thanh Chi", nhỏ nhẹ nói: "Đây là tên mà người khác gọi ta."

Minh Duẫn Dực nhìn chữ trên giấy, đôi mắt xanh biển sâu thêm, tựa như muốn khắc cái tên này trong đầu.

Liêm.........

"Ngọc thế tử, Hoàng Thượng cho mời ngài."

Dịch Liêm mày hơi nhăn lại, sao thế, hôm trước vừa ứng phó xong với tên khốn nạn nhỏ, bây giờ lại tới tên khốn nạn thành tinh, hai cha con này đúng là không buông tha cho mình đây mà.

Minh Duẫn Dực nhạy bén cảm giác được Dịch Liêm không kiên nhẫn, ngẩng mặt nhỏ lên nhìn y.

"Ta biết rồi." Dịch Liêm nói với người báo tin, sau đó cúi đầu đối diện với tầm mắt Minh Duẫn Dực, ngón tay nhẹ nhàng chọt lên trán hắn: "Ngươi tiếp tục ở đây luyện chữ cho tốt, sau khi trở về ta sẽ kiểm tra."

Hắn nhẹ nhàng gật đầu, Minh Duẫn Dực lộ ra biểu tình nghiêm túc.

"Ừm, thật ngoan."

Hoàng đế tìm Dịch Liêm thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, ngày đầu tiên Minh Duẫn Dực bắt đầu học chữ cũng không thấy ông tới, thật giống như ông hoàng toàn không có đứa con này, hôm nay mời Dịch Liêm muốn cùng y chơi cờ cùng thưởng trà, thuận tiện hỏi chuyện về phủ Lan Hoa, đều bị Dịch Liêm bốn lạng đẩy nữa cân đẩy qua.

Mọi việc y nói với hoàng đế đều là sự thật, cũng không sợ hoàng đế phái người đi tra xét, chỉ là nói những chuyện hoàng đế có thể dễ dàng biết được, còn chuyện quan trọng thì một chữ cũng chưa nói.

Trong cung điện xa hoa, hương liệu thượng đẳng được đốt lên, bên ngoài lò huân hương khói trắng lượng lờ, xuyên qua long bào của hoàng đế đặt trên bàn cờ, thanh âm hạ cờ vang lên tiếng vang thanh thuý, mang theo nụ cười hiền lành nhìn về phía thiếu niên trầm tĩnh đối diện.

"Ngươi ở trong cung mấy ngày nay, đã quen hay chưa?"

"Do được người chiếu cố, khoảng thời gian này cũng khá tốt." Dịch Liêm cười khẽ, đem cờ trắng trên tay đặt lên bàn cờ chặn đường đi của hoàng đế.

"Có yêu cầu gì, liền nói trực tiếp với trẫm." Hoàng đế cầm lấy quân cờ đen, nhìn bàn cờ, có chút do dự, trầm ngâm một hồi lâu, mới đặt xuống, nói: "Làm ngươi trở thành thư đồng cho lão Tứ , quả là có chút nhân tài không được trọng dụng."

"Thật ra thần rất vui khi làm thư đồng của Tứ điện hạ," Dịch Liêm hạ một quân cờ trắng xuống, ý cười trên mặt mảy may không giảm ý cười, trong lòng mắng: Nếu không phải là Tứ hoàng tử, thì thách ông dám giữ.

"À........" Ánh mắt Hoàng đế hiện lên vài phần không rõ, nhìn lại quân cờ đen trong tay.

"Việc học rất nhẹ nhàng, nếu người ngược lại muốn thần làm thư đồng cho đại hoàng tử, thần có thể sẽ làm trái lệnh, không tiến cung." Dịch Liêm giống như không hề cảnh giác, lời nói ra thẳng như ruột ngựa, lực chú ý của y hoàn toàn đặt lên bàn cờ, cả Đại Thuỵ đều biết Thế tử Phủ lan Hoa chính là thánh chơi cờ, ngay cả một người chơi cờ cùng y cũng phải nói ra hai câu "Trường Giang sóng sau xô sóng trước, một thế hệ tân nhân thắng người xưa".

Dịch Liêm lại nhẹ nhàng hạ thêm một quân cờ trắng xuống, y không khách khí lần nữa lại chặn đường lui của Hoàng đế.

Hoàng đế phát ra một tiếng cười nhẹ: "Ngươi tên nhóc này, ngươi cùng phụ thân người đều cung một loại, quá lười." Tốc độ càng ngày càng nhanh, đối Dịch Liêm từng bước ép sát.

"Người đây là muốn thay phụ thân dạy dỗ thần?" Dịch Liêm cũng không nhường, nói: "Từ nhỏ, phụ thân thần đã tuần theo gia huấn của tổ tiên, trung với vua, vì Đại Thuỵ mà trấn giữ một phương."

Vừa dứt lời, Dịch Liêm đặt thêm một quân cờ nữa, bao vây quân cờ đen của hoàng đế, chỉ để lại quân cờ nằm lẻ loi ở đó.

"Bệ hạ, đã nhường."

Hoàng đế nhìn bàn cờ, cười rộ lên: "Ngươi tên lừa gạt này, quả nhiên là con ruột của lão hồ ly đó, cùng trẫm chơi cờ một bước cũng không thèm nhường, về sau phải chơi cờ thường xuyên với trẫm để giải sầu."

"Vâng."

Hừ, còn không phải cùng lão khốn nạn này khách áo qua khách sáo lại, mà lão này lại dùng gia huấn để gõ vào đầu y.

Hoàng đế, không đem Tứ hoàng tử để vào mắt, bởi vì là một đứa con mang dòng máu dị tộc, thân phận mẫu thân lại thấp kém, lại không có nhà mẹ đẻ nâng đỡ, hoàn toàn không thể trở thành mối đe doạ.

Nhưng Đại hoàng tử hoàn toàn trái ngược, mẹ ruột gã là Viện phi, ngoại tổ phụ là Thái uý đương triều, tuy không đến mức quyền khuynh triều dã, nhưng ở trong triều cũng nắm không ít nhân mạch, hơn nữa Đại hoàng tử năm nay đã 16t, nhưng từ lúc được phép thượng triều thảo luận chính sự, gần đây động thái lôi kéo quan hệ diễn ra vô cùng gấp gáp.

Nhị hoàng tử cong nhỏ tuổi, vẫn còn ngồi luyện chữ, tạm thời không thể chống lại Đại hoàng tử.

Kỳ thật, tình huống này............Đẩy tiểu hoàng tử ra, bất quá Hoàng Hậu lại sinh ra ba vị công chúa, bây giờ chỉ cần lựa ra một người làm thái tử thì mọi chuyện sẽ ổn, nhưng hoàng đế chưa muốn lập, nên ông liền đem Dịch Liêm tiến cung, là muốn đưa gậy cho y....................Mà cây gậy đưa đến này còn phải xem là y có nguyện ý tiếp thu hay không.

Y cam chịu tiến cung chỉ là vì nuôi dưỡng sói con của mình, sau 2 năm, chờ Minh Duẫn Dực tiến vào quân doanh, y sẽ lập tức rời khỏi chốn thị phi này.

Hoàng hôn buông xuống, Dịch Liêm uyển chuyển từ chối lời đề nghị ở lại dùng bữa, ung dung thong thả mà rời đi.

Trở lại Thư Vân điện, Dịch Liêm đi thẳng đến thư phòng, quả nhiên nhóc con vẫn còn ghé vào bàn, trên tay câm bút bên tay phải bây giờ lại đổi sang tay trái, trên bàn đã viết đầy 3 trang giấy.

Dịch Liêm đi qua cầm lấy 3 tờ giấy đó, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua, nói: "Thái phó giao bài tập cho ngươi viết tên họ chính mình, đây là có chuyện gì?" Đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn.

Trên 3 tờ giấy, nội dung toàn là hai chữ "Thanh Chi" nét chữ ban đầu có chút qua loa, do cầm bút không thuần thục, nhưng mặt sau lại viết không tồi chút nào, nét chữ rất đoan chính, chỉ là do tuổi còn nhỏ, nên lực đạo không đủ.

Nghe Dịch Liêm hỏi, nhóc con tay vẫn cầm bút có chút mờ mịt.

Hắn chính là muốn viết tên Thanh Chi ca ca, bởi vì hắn viết không tốt, nên Thanh Chi ca ca không thích sao?

"Viết không tồi."

Được y khen, Minh Duẫn Dực hai mắt sáng rực.

"Tên của ta đã viết tốt rồi, nên bài tập thái phó giao vẫn nên hoàn thành trước đi."

Minh Duẫn Dực gật đầu, lại vùi đầu tiếp tục viết cho tròn chữ Thanh Chi còn lại.

Dịch Liêm:...........

Thư đồng này thực "Nghiêm khắc", nhưng hoàng tử rất ngoan ngoãn, sau khi dùng bữa tối, thắp thêm một cây nến rồi tiếp tục viết chữ, đến khi hoàn thành bài tập của thái phó, Minh Duẫn Dực bộ dáng vẫn chưa đã ghiền.

Dịch Liêm không nói nên lời, y không biết nam chính lại yêu thích viết chữ như vậy.

Chỉ là Dịch Liêm hoàn toàn không biết Minh Duẫn Dực không phải thích viết chữ, mà là thích viết tên của y.

"Sắc trời đã tối rồi, ngồi viết chữ một ngày cũng đã mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngơi thôi."

Minh Duẫn Dực ngoan ngoãn gật đầu, thừa dịp Dịch Liêm xoay người không chú ý, hắn đem tờ giấy lúc chiều y viết chữ "Minh Duẫn Dực", "Liêm" cùng với "Thanh Chi" gấp lại rồi bỏ vào vạt áo.

Hắn phải bảo quản cho thật kỹ.

Minh Duẫn Dực dính y vô cùng, từ ngày dọn vào thì nửa đêm, một nhóc con hai chân không mang giày, ôm gối đầu tới tìm mình, sau đó hai người ôm nhau ngủ.

Dù sao chỉ mới là đứa nhóc 8t, một chiếc giường vẫn đủ chỗ cho hai người, hơn nữa gần đây thức ăn cũng dần tốt lên, Minh Duẫn Dực đã dưỡng ra được một chút thịt, cáng giống gối ôm hơn rồi.

Dịch Liêm đối với việc này phi thường hài lòng.

Ngày hôm sau, thái phó kiểm tra qua bài tập của Minh Duẫn Dực, rất là vừa lòng, ánh mắt dừng trên lông mi đang rũ trên trang sách.

Đường đường là con trai của Lan Hoa quốc công lại đi làm thư đồng cho Tứ hoàng tử, đúng là nhân tài không được trọng dụng.

Dịch Liêm mặc kệ thái phó nghĩ gì, bản thân đều ngồi im để chờ cho hết giờ, sau đó do nhàm chán quá trực tiếp bưng bàn cờ lên tự mình chơi.

Sau giờ ngọ, chính là thời gian học võ.