Quyển 2 - Chương 6: Thế giới cổ đại 6

Tứ hoàng tử là tạp chủng lai hai dòng máu mà Đại Thuỵ kiên quyết không chấp nhận, hơn nữa hoàng đế đối với người con trai này cũng không thèm nhìn tới, lúc đầu thái y cùng không đem đứa nhỏ 8t để vào mắt, hoàng đế phái ông ta tới đây để kiểm tra thân thể cho Minh Duẫn Dực, trong lòng ông ta không muốn tới, nhưng ông ta không thể không tới, bởi vì ông ta muốn........

Chỉ là, hiện tại ông ta hoàn toàn quên mình muốn làm gì rồi, nhìn đôi mắt xanh biển tràn ngập đề phòng mình, thái y khϊếp sợ khi va phải ánh mắt đó nhưng vẫn phải kiểm tra thân thể cho đứa bé này, mồ hôi ông ta tuôn ra như mưa chậm rãi chảy xuống.

Ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua người thái y, cầm ly trà trên bàn nhấp một ngụm trà, chậm rãi hạ mi mắt,, làm bộ cái gì cũng không biết.

A, chỉ là một hoàng tử không được sủng ái cũng không buông tha a, là nói "Hắn" trời sinh tính tình đa nghi, tàn nhẫn độc ác là do bọn người này, nếu không làm vậy làm sao có thể sống sót đến cuối cùng, làm sao có thể làm cho Đại Thuỵ lâm vào cảnh tan đàn xẻ nghé.

Minh Duẫn Dực sâu khi được chuẩn bệnh xong, thái y liền thở ra một hơi nhẹ nhỏm, đi đến trước mặt Dịch Liêm, cung kính nói: "Thế tử, Hoàng Thượng cũng sai ta chuẩn bệnh cho người."

Buông cái ly xuống, Dịch Liêm lộ ra ôn nhu, cười hiền hoà, nói: làm phiền thái y rồi."

Trong phủ Lan Hoa quốc công Thế tử Ngọc Thanh Chi tính cách ôn nhuận nho nhã có tiếng, thái y nhìn y cười nhạt, Minh Duẫn Dực đã bớt được kinh hách, bắt đầu xem xét Dịch Liêm.

"Thân thể Thế tử và điện hạ không có gì đáng ngại, chỉ là do bị khí lạnh do ở trong hàng động qua đêm ảnh hưởng, thần sẽ viết đơn thuốc, chỉ cần uống đủ 3 ngày là khoẻ lại ngay."

"Đa tạ thái y."

Thái y đối hai người gật đầu, vén màn đi ra ngoài, rồi về bẩm báo với hoàng đế.

"Tứ điện hạ, ngài đi tắm đi." Dịch Liêm mang đứa bé an an tĩnh tĩnh bế lên, hướng đến phía sau tấm bình phong.

Bên trong đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, mấy cung nữ thấy Dịch Liêm ôm Minh Duẫn Dực đi vào, liền tự giác thoe sau, chuẩn bị hầu hạ Minh Duẫn Dực tắm rửa.

Tay nhỉ nhẹ vỗ lên bả vai Dịch Liêm, bước chân y hơi dừng lại, y nhìn đứa bé: "Làm sao vậy?"

Đôi tay ôm vai Dịch Liêm, dùng đôi mắt sói con trừng mắt với mấy cung nữ.

Dịch Liêm:.......

Nhìn mấy cung nữ đó, lại nhìn gương mặt nhỏ, trên mặt viết rõ hai chữ đề phòng, Dịch Liêm trầm tư một hồi.

"Các ngươi lui ra hết đi."

Mấy cung nữ hơi sửng sốt, trên mặt lộ ra vài phần do dự: "Đây là....Hoàng Thượng.........."

"tứ điện hạ khi còn ở trong cung vẫn có thể tự mình tắm." Dịch Liêm nhje nhàng cười, sờ sờ cái đầu mềm mại của Minh Duẫn Dực: "Có đúng hay không?"

Minh Duẫn Dực gật gật đầu phụ hoạ, tiếp tục dùng đôi mắt sâu hút trừng bọn họ, sau một hồi thì mấy cung nữ đó cũng chịu lui ra.

"Được rồi, tất cả cung nữ đều bị ta đuổi đi rồi, đã có thể tắm rửa."

Cũng không biết vị diện này hắn là nam chính, hay là trời sinh nhạy bén, vô luận thái y hay cung nữ, những ác ý đó không thể nào che giấu được cặp mắt tinh tường đó, cho nên nhóc con này không muốn bọn họ đến gần mình, đây cũng là phương pháp để sinh tồn trong chốn thâm cung hiểm ác.

Không, có người khác ở đây, Minh Duẫn Dực liền thả lỏng cơ thể, ngay cả đôi mắt cũng sáng lên vài phần, khuôn mặt nhỏ mềm mại dán lên người Dịch Liêm cọ cọ, dùng thanh âm mềm mại nói: "Thanh Chi ca ca cũng tắm đi."

"Không cần, ngài cứ tắn trước đi."

Y không có hứng thú với nhóc con mềm mại tắm chung đâu.

"Tắm." Mở miệng nhỏ nói, Minh Duẫn Dực ôm cổ tay Dịch Liêm, thanh âm mang theo vài phần đáng thương.

Cúi đầu nhìn cặp mắt tràn đầy chờ mong, Dịch Liêm: ........Này, ngươi có biết như vạy là phạm quy hay không a.

Cuối cùng, hai người vẫn tắn cùng nhau.

Nhìn nhóc con ngâm trong nước thân hình gầy gộc, ánh mắt Dịch Liêm loé loé......

Lan Hoa quốc công từ bên ngoài trở về, liền nhìn thấy một lớn một nhỏ đang rúc mình ngủ trên giường, nhìn dung mạo con trai khi ngủ, ông nhẹ nhàng thở ra một hơi, động tác nhẹ nhàn đắp lại chăn cho hai người.

Hoàng cung chính là một mối phiền toái a..................Đứa con này tử nhỏ đã thông minh, Tứ hoàng tử cũng không phải vấn đề lớn, hoàng đế cũng không sao, chỉ sợ Đại hoàng tử..............

Ánh mắt dừng trước gương mặt đang ngủ của Minh Duẫn Dực một lúc lâu rồi mới rời đi.

Hàng mi hơi giật giật, người tưởng chừng đang ngủ say bây giờ lại mở to mắt, cong khoé miệng, đem cái cơ thể mềm như bông ôm chặt tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm qua cuộc đi săn cũng chưa phân thắng bại, Minh Duẫn Dực rơi xuống nước cũng không có ảnh hưởng đến hoàng đế, trừ bỏ Tam hoàng tử bị cầm túc, Đại hoàng tử đề nghị các con cháu gia tộc cùng thi tài bắn cung.

Bất quá, không phải đơn thuần là bắn vào bia, mà là bắn qua tấm sắt được dựng song song với tấm bia, mỗi người được nhận 10 mũi tên, xuyên qua tấm sắt bắn trúng tấm bia càng nhiều thì sẽ là người chiến thắng.

Trò chơi này cũng chỉ vì tranh thủ yêu thích của hoàng đế mà thôi, tiếng hô hào của người vây xem vang lên, cuộc tỷ thí bắt đầu......

Dịch Liêm cùng Minh Duẫn Dực ngủ đến giữa trưa, khi hai người vén màn đi ra, cuộc thi đã tới giai đoạn cuối cùng, trong sân chỉ còn lại 4 người, Thế tử An Hoa quốc công Tử xa Thương Sinh, Thế tử Hồng quốc công Thẩm Thiên Miên, con trai phó thống lĩnh Vũ lâm Quân cùng con trai Hộ Bộ thượng thư Hạ Kỳ.

"A......Đều là người quen a." Dịch Liêm nhẹ nhàng nheo mắt lại, ánh mắt dừng trên người Minh Duẫn Dực.

Y nhớ rõ lần trước đến đây, sau khi Minh Duẫn Dực trưởng thành, hắn có thể một mình đánh bay 300 người, một mũi tên có thể xuyên qua mấy trăm tấm sắt đâm trúng hồng tâm, trở thành thiên hạ đệ nhất về tài bắn cung.

Trừ bỏ tài bắn cung siêu phàm, hắn còn có sức mạnh kinh người, hắn dùng một khối huyền thiếc đúc cung tên, cho nên sức tàn phá không thể xem thường được.

Lúc này, thấy con trai của phó thống lĩnh Vũ Lâm Quân Khê Lâm bắn ra mũi tên xuyên qua 3 tấm sắt bắn trúng bia ngắm, xung quanh liền vang lên tiếng hô hào.

"Thật lợi hại đúng không Tứ điện hạ!" Sờ sờ tóc trên đâu hắn.

Ánh mắt Minh Duẫn Dực nhìn vẻ mắt hưng phấn của y, ánh mắt có vài phần bất mãn.

Hắn về sau cũng muốn trở nên lợi hại, như vậy Thanh Chi ca ca cũng sẽ thích hắn.

Đứa bé tuổi còn nhỏ, hoàn toàn không nghe ra Dịch Liêm không phải nói Khê Lâm, mà là nói về tương lại của hắn.

Mà Dịch Liêm hoàn toàn không biết, Minh Duẫn Dực vẫn luôn nhớ kỹ những lời này, cho đến khi trưởng thành cũng chưa quên, hỏi Dịch liêm nhiều nhất chính là: "Ta có lợi hại hay không?"

Cuộc thi cuối cùng cũng đã phân thắng bại, chính là Thâm Thiên Miên đứng đầu bảng, Tử xa Thương Sinh thứ hai, Khê Lâm đứng thứ ba, Hạ Kỳ đành nhận giải an ủi, nhưng Hộ Bộ thượng thư lại đói với kết quả này rất cao hứng.

Ngày thứ ba, hoàng đế liền hồi cung.

Hoàng đế nhìn thành tích của mấy người đó tiến hành ban thưởng, đối với Dịch Liêm đã cứu Tứ hoàng tử cũng ban thưởng, hình như là vì bồi thường, ông ban cho Minh Duẫn Dực một toà cung điện.

Vũ nương không có cung điện, chỉ có thể ở lại trong trữ tú cung, sau lại vì sinh hạ hoàng tử tình huống thân thể không khoẻ lên được, rồi cho đến khi bệnh chết, Minh Duẫn Dực bị đưa đi không cho một chỗ các hoàng tử công chúa không được sủng ái của tiên đế, nơi này đã được 15 năm nó chứa oán niệm cùng với bất mãn của các côgn chúa hoàng tử.

Bời vì thái y đã chuẩn bệnh qua, Minh Duẫn Dực do chấn kinh quá độ, nên đặc biết dính Dịch Liêm, Hoàng đế cũng không hướng Lan Hoa quốc công hỏi han con trai, ông coi đó là đương nhiên, Dịch Liêm sẽ lấy thân phận thư đồng để lưu lại trong cung, cho đến khi Minh Duẫn Dực bình phục.

Mặc dù Lan Hoa quốc công không muốn, nhưng lệnh vua khó cãi, nhìn con trai với hai hàng nước mắt lưng tròng.

"Phụ thân đùng lo lắng, hai năm thôi, Thanh Chi sẽ quay trở về nhà mà."

"Con xác định?! Tư hoàng tử mới có 8t......."

Dịch Liêm cười mà không nói, y sẽ không nói cho cha mình, Minh Duẫn Dực 10t sẽ vào quân doanh, hơn nữa là mấu chốt để trở thành "Quỷ tướng quân" danh chấn thiên hạ.

"Ở trong cung mọi chuyện phải cẩn thận."

Lan Hoa quốc công chạy tới nhìn mặt hoàng đế một lát liền trở về Lan châu.

Lưu lại trong kinh đều là con cháu gia tộc ở kinh thành, hoàng đế lệnh cho Đại hoàng tử mở tiệc ở Lưu Ly các, ở đây có thể mượn nhân mạch, Đại hoàng tử không có khả năng làm huynh đệ của mình trở nên bất hoà, cho nên không có tìm đến bọn họ.

Đám con cháu này tuổi tác cũng không lớn, cũng có nhiều đứa trẻ bằng tuổi nhau, cho nên rượu đều bị pha loãng,.

Trong yến hội, ở một gõ mà mọi người không chú ý đến có một người đang ngồi, đôi tay mãnh khảnh thon dài trăng như bạch ngọc, đưa ly sứ lên miệng nhấp một ngụm, hình ảnh này có thể làm cho mọi người lầm tưởng y không phải ở yến hội náo nhiệt mà là đang ngồi ở đình nhỏ trong hồ mọc đầy hoa sen, y đang nhàn nhã thưởng trà.

Hình ảnh kỳ lạ đối lập hoàn toàn với hoàn cảnh yến tiệc, sự tồn tại của Dịch Liêm khiến đám côn cháu này chú ý.

Đại hoàng tử từ chủ toạ đi tới, nhìn người an tĩnh như hoạ đang uống rượu, mắt hoa đào phiếm hồng, đôi mắt gã hơi loé.

"Thanh Chi tạm thời ở lại trong cung." Người này......Phụg hoàng cũng thật là, cư nhiên đem người này làm thư đồng cho tên tạp chủng đó, hừ, tên tạp chủng đó cũng xứng!

Bất quá cũng không tệ, trước kia Thanh Chi rất ít đến kinh thành, cũng chỉ lộ mặt với hoàng đế một cái liền chạy mất, hiện tại Ngọc Thanh Chi bị phụ hoàng bắt ở lại trong cung, nếu có cơ hội cùng Ngọc Thanh Chi giao hảo, cũng xem làm chuyện tốt.

"Đúng vậy, mong điện hạ chiếu cố nhiều hơn."

Dịch Liêm rất biết đói xử đúng mực, mặt ngoài thì gió xuân phơi phới dễ nói chuyện, còn tâm tư thì khó để cho người khác đoán được, ít nhất Đại hoàng tử cũng nhìn không ra.

"có yêu cầu gi thì cứ đến tìm bổn cung, không cần khách sáo." Đại hoàng tử đối với Dịch Liêm rất vừa lòng, bất quá lời này cũng chưa hàm ý.

"Đa tạ điện hạ."

Hai người chạm ly, một hơi cạn sạch.

Yêu cầu a..........Yêu cầu ngươi tiếp tục tìm đường chết, ta sẽ không khách sáo đâu.

Mượn sức Lan Hoa quốc công rất quan trọng, nhưng con cháu các gia tộc khác cũng quan trọng không kém, Đại hoàng tử cùng Dịch Liêm khách sáo vài câu, liền rời đi.

Dịch Liêm tiếp tục an tĩnh uống rượu, chỉ là người vây xung quanh y nhiều lên.

"Ai, Thanh Chi......" Tử xa Thương Sinh bưng chung rượu qua: "Tới nào, bổn thế tử cùng ngươi đối ẩm!!"

"Thương Sinh huynh đã nói, nếu Thanh Chi huynh bình an trở lại, phải mời ta uống rượu......" HẠ Kỳ cũng đến góp vui.

"Thanh Chi, tới nào tới nào, chúng ta cùng cạn ly......."

Đại hoàng tử đứng đằng xa nhìn người vây quanh Dịch Liêm, lại nhìn động tác quen thuộc đυ.ng chạm thiếu niên ôn nhu như ngọc, trong mắt gã nổi lên ngọn lửa.

Dù y đang ở bất cứ nơi đâu đều trở thành điểm sáng hấp dẫn nhiều người muốn đến gần.