Nếu thích một người, phải ra sức chăm sóc, dành cho người nọ những thứ tốt nhất, Phụng Nghị chính là như vậy, hình thức hai người ở chung đã có biến hoá, có loại cảm giác người thứ ba khó mà chen vào được.
Ở bệnh viện, báo cáo tình hình thân thể Dịch Liêm đã có, sau khi biết thân thể y không có gì đáng ngại, trái tim bị treo lên của hắn cuối cùng cũng được thả xuống.
Dịch thị vượt qua nguy cơ phá sản, chậm rãi đi vào quỹ đạo, lạc thú lớn nhất của Dịch Liêm chính là xem Phụng Nghị thay đổi nhiều cách theo đuổi mình, y không có ý đùa giỡn Phụng Nghị, Phụng Nghị tựa hồ không biết mệt, Dịch Liêm cũng thuận theo hắn.
Nháy mắt đã qua mấy tháng.
Buổi sáng, Phụng Nghị nhìn Dịch Liêm một thân đồng phục, nói: "Về trường sao?"
"Ừm, thầy Phương hôm trước vừa gọi điện đến nhắc tôi trở về tham gia kỳ thi." Dịch Liêm cầm lấy cà vạt muốn đeo lên.
Một bàn tay to lớn đem cà vạt đoạt lấy, động tác thuần thục thắt lại cho y.
"Tôi đưa em đi."
Từ sau khi hắn bắt đầu theo đuổi y, hắn hoàn toàn không buông tha bất kỳ cơ hội nào được ở gần Dịch Liêm, trước đây đều là tài xế đưa đón, hiện tại Phụng Nghị tự mình đưa Dịch Liêm đến công ty, còn hắn đưa y đến nơi liền lái xe đến Cedric.
Dịch Liêm không từ chối mà gật đầu, thấy y như vậy hắn thực sự vô cùng vui vẻ, y thời thời khắc khắc được Phụng Nghị phủng trong lòng bàn tay.
Xe dừng lại trước cổng trường, Phụng Nghị nhìn động tác cở bỏ đai an toàn của Dịch Liêm ánh mắt loé sáng, đột nhiên giữ chặt cánh tay Dịch Liêm.
Y không hề phòng bị thân thể vô lực bị Phụng Nghị kéo ngã, cái trán ịn lên môi của Phụng Nghị, đôi mắt y mở to, trong lòng khẽ động.
"May mắn thật, được nhận nụ hôn buổi sáng, thi xong tối nay chúng ta đến nhà hàng ăn tối." Phụng Nghị quay đầu đi, nhẹ nhàng nói
Thanh âm trầm thấp, hắn cố tình hạ giọng để thanh âm trông gợi cảm hơn, Dịch Liêm chính là tên "Thanh khống" nhưng cái yêu thích này chỉ đối với người nào đó, vì người kia luôn đứng phía sau giúp đỡ y, mà Phụng Nghị có giọng nói y hệt một người trong trí nhớ y, Dịch Liêm chưa bao giờ nghĩ trong 3000 thế giới y lại nảy sinh tình cảm với nhận vật trong đó.
Nhưng Phụng Nghị thật sự là mộ người giống như có loại ma lực thần kỳ, không ngừng hấp dẫn hắn chìm đắm vào trong.
Yết hầu hơi động, Dịch Liêm bên ngoài không lộ nửa phần tình cảm, nghiêng đầu tránh đi dùng đôi mắt mê ly nhìn hắn: "Nếu tôi thi rớt thì sao?"
Hắn quan sát mấy tháng nay, y đến cả một cuốn sách giáo khoa cũng chưa có chạm qua.
"Thi rớt thì cũng sẽ ăn tiệc tối." Phụng Nghị nhìn hắn trong lòng có chút mơ hồ.
"Ừm, sẽ không làm anh thất vọng." Dịch Liêm mở cửa đi vào trường.
Nhìn bóng dáng y xa dần, Phung Nghị dùng tay chạm vào nơi vừa rồi hôn lên trán y, trong lòng hoảng loạng vô cùng.
Quá đáng yêu rồi!
Tuy rằng nghĩ như vậy, Phụng Nghị trong lòng vô cùng cao hứng, hắn cảm nhận được Dịch Liêm đã thân cận với hắn một chút rồi, cặp mắt đào hoa kia lúc nhìn hắn không có bất kỳ cảm tình nào nhưng hắn biết y đang cùng hắn chơi đùa.
Hôm nay rõ ráng có chút không giống, y còn dám để yên cho hắn hôn, cái này có phải chứng minh bé con đang bắt đầu đáp lại hắn?
Tưởng tượng như vậy, Phụng Nghị càng hưng phấn, chờ đến khi không còn thấy bóng dáng Dịch Liêm thì hắn mới lái xe rời đi.
Chờ bé con thi xong, sẽ đưa em ấy đi ăn tối, phải tìm một chỗ thật yên tĩnh, sau khi thi xong hẳn rất mệt mỏi phải đối xử với em ấy nhẹ nhàng một chút.
Đối với Dịch Liêm mấy cái cuộc thi này không là gì cả, căn bản không làm khó được y.
Cuộc thi liên tục trong hai ngày, các học sinh ngồi trên ghế đang như tham gia chiến sự biên giới, bọn họ giải đề hệt như đang chém quân địch, rất nhiều học sinh tỏ ra bất lực, có vài người lại như ăn phải chuối xanh khó coi vô cùng, Dịch Liêm tương phản rõ rệt với bọn họ, tinh thần vô cùng sáng lạng.
Sau khi thi xong bảng điểm thành tích đã được phát ra, Thầy Phương trong tay cầm phiếu điểm, ông nhìn đến Dịch Liêm tràn đầy kinh ngạc.
Bởi vì người đứng đầu kì thi lần này chính là Dịch Liêm.
Thầy Phương, học kỳ sau em vẫn như vậy, đây là đơn xin nghỉ." Dịch Liêm cười khẽ, y đã chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, ý của y chính là đến ngày đi học lại y vẫn sẽ không lên lớp.
Thầy Phương ngơ nhác nhìn giấy xin nghỉ của y, đến khi ông bừng tỉnh thì Dịch Liêm đã rời đi.
Đi ra đến cổng trường, Dịch Liêm giương mắt nhìn đến chiếc xe đậu cách đó không xa, khoé miệng cong lên, bước đến chỗ xe đang dừng.
Phụng Nghị từ trong xe bước ra, vòng đến ghế phụ mở cửa xe cho y: "Anh mang em đi ăn một bữa thật hoành tráng."
"Anh không tò mò tôi được bao nhiêu điểm sao?" Dịch Liêm nhìn hắn ý cười không giảm.
"Tò mò chứ, nhưng anh đã đáp ứng với em, có thi rớt cũng không đổi ý." Chờ y ngồi vào xe, hắn đóng cửa lại, quay lại ghế lái rồi khởi động xe.
Dịch Liêm từ trong ba lô lấy ra phiếu điểm đưa qua, Phụng thấy bộ dáng y tràn đầy tự tin, liền có chút tò mò tiếp nhận phiếu điểm, nhìn đến cột xếp hạng, môi hắn câu lên sau đó vẻ mặt đầy vui vẻ.
"Bé con, em thật là thông minh a." Không đi học cư nhiên còn có thể đạt hạng nhất, bận rộn sự vụ công ty còn có thể quan tâm đến kì thi.....Nghĩ như vậy, Phụng Nghị liền cảm thấy đau lòng.
Khi biết ở trên đời Phụng Nghị hắn có vị hôn phu, hắn cho người điều tra tất cả chuyện của y, cha mẹ vừa qua đời, thành tích ở trường thì bình thường, càng không có học qua tài chính và không hiểu biết tình hình của Dịch thị, Dịch Liêm cùng với các cậu bé 16t giống hệt nhau, quá là ngây thơ.
Sau này lại.....Là bộ dáng sau khi cha mẹ qua đời, cậu bé ngây thơ hồ đồ đã điều chỉnh trạng thái, nhanh chóng trưởng thành.
"Về sau anh đối xử với em tốt hơn như thế này nữa."
"Hả?" Dịch Liêm vẻ mặt vô cùng khó hiểu, Phụng Nghị tại sao lại nói như vậy?
Phụng Nghị cũng không có giải thích cho y, liền khởi động xe, nó: "Đi, anh đưa em đi chúc mừng, bé con của anh quá lợi hại."
Hắn nói lời này đồng thời trên mặt có mấy ngàn vạn biểu tình.
Dịch Liêm cảm thấy y không cùng tần số với Phụng Nghị, nhưng vẫn để hắn muốn làm gì thì tuỳ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, cùng Phụng Nghị nói chuyện câu được câu không, thanh âm gợi cả của hắn không ngừng quanh quẩn bên tai y làm nó có chút tê dại.
Y cảm thấy có người này bên cạnh cũng không có gì không tốt....
"Tới rồi!" Xe dừng lại.
Một đường đến đây y điều nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng mà đến rồi y liền mở to mắt, rồi nhìn đến cái người bên cạnh, dòng người ra vào tấp nập trong sân bay làm y có chút đau đầu.
"Không phải nói đi ăn tối sao? Chạy tới sân bay làm gì, ăn cơm trên máy bay hả?"
Phụng Nghị bị lời nói và vẻ mặt Dịch Liêm chọc cười: "Chúng ta đi Hawaii nghỉ phép, đến đó em muốn cái gì cũng đều được."
"Tốt, đi thôi."
Xem bộ dáng của hắn xem ra đã chuẩn bị sẵn sàng, nên Dịch Liêm sảng khoái đồng ý đề nghị của hắn, y lấy điện thoại ra thông báo cho giám đốc công ty, dặn dò công việc cần làm trong thời gian y không có mặt ở đó.
Chuẩn bị xong tất cả hai người liền lên máy bay thẳng tiến đến Hawaii.
Mùa hè, vô luận là trên đường hay trên mạng đều là những người thích sự mới mẻ, Cedric vừa tung ra nước hoa của nước Z đó chính là dự án "MI" mà Dịch Liêm đã quay chụp trước đó, bọn họ đã tung ra video y ngồi gảy đàn trên phiến đá, chỉ khoảng 30p đã hấp dẫn vô số lượt xem trên trang chủ.
Ở Hawaii xa xôi Dịch Liêm hoàn toàn không biết chính mình chỉ quay một video quảng cáo lại trở nên nổi tiếng.
Trên mạng một cảnh mưa rền gió dữ, rất nhiều người đều quỳ gối trước tư thái ôn nhu như ngọc, nhan sắc lại mỹ lệ, "MI" dự án này vô cùng thành công, không ít người đang đào lại tư liệu của thiếu niên trong video, một lần đào này không ngờ lại đào ra một trái dưa to vô cùng.
Dịch Liêm cư nhiên không phải là gương mặt mới, mà Dịch liêm chính là ông chủ một công ty giải trí, từng học trong trường cao trung trọng điểm, tuy là không lên lớp nhưng danh sách lại là đứng đầu trong kỳ thi.
Trong khoảng thời gian ngắn, tin tức về Dịch Liêm bay đầy trời, có người đem y thành "Nam thần phương đông", "Công tử vô song", "Học bá ôn nhu".....
Trời xanh, mây trắng cộng với bờ biển dài tràn ngập cát trắng lấp lánh.
Sóng nước lóng lánh, một bóng dáng xinh đẹp từ trong nước trồi lên, tạo thành độ cung xinh đẹp.
Phụng Nghị ngồi ở thành bể bơi, nhìn "con cá" đang vui đùa trong hồ tựa hồ rất vui, ý cười trong mắt tràn ra, bỗng điện thoại trong tay vang lên.
Nhìn tên gọi hiển thị, lông mày Phụng Nghị nhăn lại, chậm rì rì bấm nhận cuộc gọi: "Tôi không phải đã nói là nghỉ phép sao, không có việc không cần tìm tôi, cho dù có chuyện cũng không cần tìm tôi."
Fenis bị lời nói của hắn chọc cho sặc, mặc kệ tâm tình Phụng Nghị lúc này thế nào, anh ta cũng báo cáo về lợi nhuận thu được, Phụng nghị mặc dù đang phun tào nhưng vẫn chú ý lắng nghe, đôi mắt lại gắt gao dán vào Dịch Liêm đang ở trong bể bơi.
Bơi được vài vòng, y có chút mệ mỏi, y liền bơi đến bên cạnh Phụng Nghị nghe hắn cùng Fenis nói chuyện.
Thẳng đến khi nói xong, Dịch Liêm mới hỏi: "Fenis gọi điện đến, có phải công ty xảy ra chuyện gì hay không?"
"Fenis gọi đến nói về "MI", sản phẩm vừa mới tung ra thị trường đã bán cháy hàng, em......" Phụng Nghị nhìn đỉnh đầu Dịch Liêm rồi vươn tay sờ đầu y: "Em nổi tiếng rồi, bé con à."
Dịch Liên ghé vào bể bơi gối lên cánh tay: "Hồng thì hồng đi, em lại không phải minh tinh, nổi tiếng thì cũng không làm cho em vui được, em phải chờ xem cái đám thân thích đó sẽ nhảy nhót đến khi nào!"
Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn trên mặt Dịch Liêm, Phụng Nghị nói: "Em trưởng thành như vậy nếu mà không làm minh tinh thì có chút đáng tiếc, bất quá, không làm minh tinh cũng tốt như vậy thì em chỉ có thể là của mình anh."
Nói xong liền đem Dịch Liêm từ trong nước vớt lên, ôm vào trong ngực, bàn tay nhịn không được vuốt ve cái eo mảnh khảnh sờ soạng mấy cái.
"Anh.....Tay anh đang sờ ở đâu vậy hả?!!?" Dịch Liêm không giãy giụa, bắt được bàn tay hư hỏng đang làm loạn đang có xu thế định chạm vào cặp mông của y.
"Ai có thể nhịn được khi ôn hương nhuyễn ngọc đang ở trong lòng chứ, anh nhịn không được." Giọng nói có chút vui vẻ, gương mặt tuấn tú dán lên mặt Dịch Liêm nhẹ nhàng cọ cọ, nói: "Em thích không?"
Dịch Liêm nhìn hắn cười mà không nói.