Chương 99: Hotboy học tra quá bá đạo (6)

Người cũng không thể đói bụng.

A Chiêu lẳng lặng đứng dậy đi căng tin mua một ổ bánh mì, một ly sữa và hai cây lạp xưởng hun khói.

Khi đi bộ đến tòa nhà giảng dạy, A Chiêu bị một cậu trai cao lớn chặn lại ở góc đường.

"Bạn học, bạn học lớp nào?" Nam sinh cười lên trông rất cởi mở.

A Chiêu chỉ lên phòng học của lớp 2.

Nam sinh còn muốn nói chuyện, A Chiêu khách khí nói: “Tôi vội vã trở về phòng học, làm phiền cậu nhường đường một chút, có thể chứ?”

Nam sinh có chút xấu hổ gãi gãi đầu, tránh sang một bên, nhìn xem A Chiêu đi vào phòng học của lớp 2.

Khi A Chiêu vào lớp, mấy nữ sinh kia đã đi rồi, Cố Thành còn đang ngủ gục trên bàn như cũ, trên bàn bên cạnh có một hộp cơm đã ăn xong.

A Chiêu vẫn còn ghi thù trong lòng vì ngôn luận trước đó của Cố Thành, vì vậy cô khẽ khịt mũi, đi đến chỗ ngồi của mình và bắt đầu chậm rãi gặm đồ ăn.

Lúc này trong phòng học chỉ còn lại hai người.

Cố Thành vốn định ngủ rồi, đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng giấy gói mỏng manh vỡ vụn, thỉnh thoảng xen lẫn với tiếng hút ống hút.

Nó thực sự khó chịu.

Cố Thành không nhịn được ngẩng đầu lên...

Lại là học sinh chuyển trường này.

Hắn đá nhẹ vào ghế của A Chiêu.

A Chiêu không để ý tới hắn.

Hắn lại đá một chút.

A Chiêu tiếp tục không để ý tới hắn.

"Này, học sinh chuyển trường."

A Chiêu mất hứng quay đầu: “Tôi có tên, Đường Chiêu.”

Cố Thành nhíu mày: “Thế nhưng tôi cảm thấy học sinh chuyển trường tương đối thuận miệng.”

Mắt A Chiêu lộc cộc chuyển động, hô một tiếng: “Đằng sau.”

Cố Thành: "Cậu nói cái gì?"

A Chiêu khẽ hừ một tiếng: "Còn gọi tôi là học sinh chuyển trường, tôi sẽ gọi cậu là "đằng sau", không phải cậu ngồi ở phía sau tôi sao? Gọi như vậy tôi thấy cũng rất thuận miệng."

Cố Thành thu hồi nụ cười, nhìn chằm chằm cô.

Khi nghiêm túc, hắn ấy trông hơi hung dữ.

Nhưng mà A Chiêu lại không dính chiêu này, rất nhàn nhã đút hai cái lạp xưởng vào trong bánh mì.

Cố Thành bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Ngươi thoạt nhìn như con thỏ nhỏ, nhưng lại rất có dũng khí."

A Chiêu ô oa cắn một cái lên ổ bánh bao, hai gò má đều bởi vì nhấm nuốt mà phồng lên: “Cho nên, đến cùng cậu gọi tôi làm cái gì?”

Cố Thành nhìn cô ăn, lại nghĩ đến con chuột hamster nhỏ do em gái hắn nuôi.

Nó cũng như thế này, vừa ngu ngốc vừa dễ thương.

Hắn vừa cùng A Chiêu tán gẫu hai câu, liền không còn buồn ngủ, nghe vậy liền nói: "Ồ, không có gì, chỉ là gọi cho vui thôi."

A Chiêu nhìn hắn một cái, cảm thấy nam chính ở cái thế giới này khả năng đầu óc có bệnh.

Cô tức giận hừ hừ xoay người, chuyên tâm ăn bánh mì, để lại cho Cố Thành một cái cự tuyệt trao đổi bóng lưng.

Cố Thành nhìn bóng lưng cô hồi lâu, không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên cười một mình.

Khi Tống Văn bước vào, cậu ta tình cờ nhìn thấy nụ cười này.

Cậu ta hét lên một cách khoa trương: "Oa, anh Thành, anh lại nghĩ đến nội dung tục tĩu gì vậy? Cười rạo rực như thế?"

Cố Thành liếc hắn một cái, khóe miệng giật giật: "Không biết hôm nay mẹ cậu gọi điện thoại cho cậu thì lão Khải sẽ trả lời thế nào đây."

Tống Văn: “...”

Cậu ta thống khổ hét to một tiếng: “Anh Thành!”

A Chiêu bị sợ một cái nhảy dựng, còn tưởng rằng nơi nào của cậu ta xảy ra vấn đề.

Không nghĩ tới câu tiếp theo chính là: “Huynh đệ, đêm nay tôi xem sao trời, sợ rằng tuổi thọ đã đến tận cùng. Tài khoản game tôi giao lại cho cậu! Cậu phải giúp tôi chăm sóc nó thật tốt nhé."

A Chiêu: “...”

Cố Thành hiển nhiên đã quen với tính cách thích diễn hí kịch của Tống Văn, hắn đáp: "Yên tâm đi, tài khoản của cậu chắc còn bán được hai ba nghìn tệ, tôi đốt đi gửi cho cậu."