A Chiêu nhìn thấy Cố Hồng thay quần áo.
"Đã muộn, để chú đưa cháu về nhà." Cố Hồng cười nói.
Cố Hồng lái xe, A Chiêu và Cố Thành ngồi ở phía sau.
Khoảng cách giữa hai người rất gần.
Cửa sổ xe mở, gió đầu hè khiến người hơi nóng nhưng không khó chịu.
A Chiêu tựa đầu vào cửa sổ xe, cảm nhận gió thổi vào mặt.
Bởi vì tư thế này, Cố Thành mới có thể công khai nhìn cô.
Ánh hoàng hôn màu vàng chiếu vào một bên mặt cô, mơ hồ hiện ra một quầng sáng vàng, có thể nhìn thấy những sợi lông mịn tinh tế trên da thịt cô.
Tay của hắn lại có chút ngứa.
Muốn đưa tay đi kiểm tra.
Cố Hồng nhìn qua gương chiếu hậu, cảm thấy rất chán ghét con trai mình - ánh mắt này, nó không có ý định che giấu chút nào.
Mấu chốt là thích thì cứ thích chứ không dám nói ra.
Nhớ lại trước đây, vào buổi tối xác định được tâm ý của mình, ông đã trực tiếp leo tường vào ký túc xá của mẹ Cố Thành.
Khục.
Nói tóm lại chỉ một câu, tiểu tử này, sợ!
“Đúng rồi, Cố Thành.” A Chiêu đột nhiên nhớ tới cái gì, ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn về phía Cố Thành.
Cố Thành bình tĩnh dời mắt sang chỗ khác: "Cái gì?"
“Cậu nhớ nghe Tiếng Anh mỗi ngày nửa tiếng nhé, tối trước khi đi ngủ đeo tai nghe nghe một lát cũng không sao. Chỉ là nhớ hẹn giờ nhé, nếu không nghe hoài sẽ rất có hại cho tai."
Cố Thành: “...”
Hắn có chút thất vọng, hiếm thấy A Chiêu chủ động cùng hắn nói chuyện, lại còn là bởi vì học tập.
Tuy nhiên, hắn vẫn ngoan ngoãn gật đầu, nhân cơ hội tạo ấn tượng tốt: “Cậu yên tâm, cậu đã dặn tôi phải học tập chăm chỉ, tôi nhất định sẽ không phụ lòng cậu.”
Phụ lòng?
A Chiêu luôn cảm thấy cái từ này có chút là lạ.
Nhưng xét thấy nam chính là một học tra, cô cũng sẽ không trêu chọc.
Sau khi đưa A Chiêu về nhà, Cố Hồng và con trai ông không đến cửa mà nhìn A Chiêu vào cửa rồi quay lại xe.
Chỉ còn lại hai cha con, bầu không khí trong xe bỗng trở nên bớt nghiêm túc hơn.
Cố Hồng tặc lưỡi nói: "Tôi nhất định sẽ chăm chỉ học tập. Con trai, sau ba ngày xa cách, con đã khiến ba ấn tượng đấy."
Cố Thành có chút cáu kỉnh nói: “Cô ấy thích người có thành tích tốt. Hạng hai của khối tỏ tình với cô ấy nhưng lại bị từ chối.”
"Có lẽ nào cô ấy thích người đứng đầu khối?"
Cố Thành khẽ hừ một tiếng: “Không phải con đã nói với ba rồi sao? Cô ấy là số một trong khối.”
Cố Hồng kêu lên: "Cô bé đó thật lợi hại!"
Lời này là thật tâm.
Dù bản thân Cố Hồng luôn là một học sinh kém nhưng ông lại luôn thích những học bá.
Chữ “thích” này mang chút ý nghĩa “yêu ai yêu cả đường đi lối về”, bởi vì mẹ Cố Thành hồi đó là trạng nguyên của tỉnh X.
Điều đáng tự hào nhất trong cuộc đời Cố Hồng là ông đã bị mẹ Cố Thành từ chối tám mươi lần, nhưng đã ngoan cường thành công trong việc thổ lộ tình yêu của mình lần thứ tám mươi mốt.
Tuyệt chiêu của ông chỉ có một: quấn quít chặt lấy.
Cố Thành liếc mắt nhìn ông: “Thôi đi, quấn quít chặt lấy đối với Đường Chiêu vô dụng.”
Hắn nhớ tới sức mạnh của đối phương có thể đập bàn thành từng mảnh chỉ bằng một cú, đồng thời thầm ước tính nếu mình dám vô liêm sỉ bám sát, cơ thể này không biết có thể chịu được mấy cú.
Câu trả lời dĩ nhiên là: Số phận của hắn sẽ không khá hơn chiếc bàn đó là bao.
Vậy nên hắn chỉ có thể thay đổi cách: trở thành người cô thích.
Ngoại hình đẹp là một lợi thế bẩm sinh.
Có trời mới biết Cố Thành ngày xưa căm thù danh hiệu "Cành hoa của Trường Trung học số 2" của mình đến mức nào.
Nhưng hiện tại, anh rất biết ơn vì mình có gương mặt kết hợp được những ưu điểm của ba mẹ.
Nếu có thể khiến Đường Chiêu có cái nhìn mới về bản thân thì một cành hoa chính là một cành hoa.
Lập trường và kiên trì không có gì đáng nói trước mặt người mình thích.