Ông quay người rời đi, không quấy rầy bọn họ.
Ai, tuổi trẻ thật tốt.
Hết giờ, Cố Thành nhấc điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn.
[Đồ ăn để trên bàn trong phòng khách, ba ra ngoài có việc cần làm, buổi tối trở về nấu một bữa tiệc lớn, nhớ giữ cô bé lại để ăn tối nhé.]
Cố Thành liếc nhìn A Chiếu đang đứng bên cửa sổ nghịch cây bạc hà, sau đó xoay người đi xuống lầu.
Hắn mang đồ ăn nhẹ do Cố Hồng chuẩn bị lên.
Nhìn thấy A Chiêu đang hài lòng chọn chọn lựa lựa, hắn đột nhiên nói: "Ba tôi nấu ăn rất giỏi!"
A Chiêu sửng sốt một chút, không hiểu tại sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này.
Cố Thành nói tiếp: “Từ nhỏ tôi đã ăn ở khách sạn năm sao và nhà hàng đẳng cấp Michelin, nhưng không có nơi nào có thể so sánh được với món ba tôi nấu.”
A Chiêu hâm mộ: “Cậu thật đúng là rất hạnh phúc.”
Mỗi một ngày đều có thể ăn được đồ ăn ngon, đây là chuyện vui vẻ cỡ nào chứ.
Nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của cô, Cố Thành hơi nhếch khóe môi: “Hôm nay buổi chiều ông ấy không có nhiều thời gian, buổi tối sẽ chuẩn bị một bữa tiệc lớn.”
Tiệc!
A Chiêu cố gắng không để cho mình lộ ra khát vọng như vậy.
Cố Thành gần như không nhịn được bật cười, cô hẳn là không biết trong mắt mình ẩn chứa những ngôi sao nhỏ.
Dễ thương đến nỗi muốn khóc.
Hắn tức thời đưa ra lời mời: "Cậu có muốn nếm thử tài nghệ nấu nướng của ba tôi không?"
Muốn!
A Chiêu trong lòng điên cuồng hò hét, nhưng trên mặt lại khá dè dặt: "Cái này... Hình như không được tốt lắm nhỉ?"
Cố Thành rốt cục nhịn không được quay đầu sang chỗ khác bật cười: "Không sao, ba tôi rất thích cậu."
A Chiêu cứ như vậy thuận lý thành chương đồng ý.
Hai người cùng nhau ôn bài đến bốn giờ chiều.
Cố Hồng xách theo bao lớn bao nhỏ nguyên liệu nấu ăn về nhà.
“Cần giúp một tay không chú Cố?” A Chiêu hỏi.
Cố Hồng liếc nhìn cô, cười nói: "Không cần không cần, Chiêu Chiêu có thể tự mình chơi."
Ông lại hỏi: “Chiêu Chiêu thích đồ ăn Trung Quốc hay đồ ăn phương Tây?”
A Chiêu thực sự không kén chọn trong vấn đề này, nhưng nói một cách tương đối thì...
"Đồ ăn Trung Quốc ạ."
Cố Hồng gật gật đầu, quay đầu nhìn đứa con trai ngốc nghếch của mình: "Cố Thành, tới rửa rau cho ba!"
Cố Thành sờ mũi: Nhìn xem, hắn biết hắn vẫn luôn đứng cuối chuỗi thức ăn của gia đình, mẹ hắn là đệ nhất nữ vương, còn ba hắn là hiệp sĩ trung thành nhất của mẹ hắn, còn hắn, chắc là tài khoản tặng kèm của điện thoại.
Nhìn bây giờ xem, trước mặt ba hắn thì địa vị của bé thỏ trắng còn cao hơn hắn đấy.
Tuy nhiên, hắn không hề phản kháng mà rất lễ phép đi theo ông vào bếp, ở lại giúp ba khi ông ấy xào rau.
Cố Hồng kỳ quái nói: "Ba nhớ bình thường con rất không thích cái này."
Cố Thành im lặng một lát rồi mới nói: “Đường Chiêu thích ăn."
So với ba con, hắn và ba càng giống anh em hơn, nên hắn không giấu giếm suy nghĩ của mình về A Chiêu với Cố Hồng.
Cố Hồng cười lớn, nhẹ nhàng vỗ đầu hắn: "Thằng nhóc này, vừa mới lớn mà đã biết nhường thứ tốt cho con gái rồi."
Cố Thành nghiêng đầu tránh đi, sau đó cười nói: "Không còn cách nào, cô ấy quá hấp dẫn, con phải là người phù hợp nhất với cô ấy."
Bằng cách này, sau này dù có bao nhiêu người đến, cô cũng sẽ phát hiện ra rằng không ai có thể so sánh được với người bên cạnh mình.
Cố Hồng nhìn đứa con trai cao gần bằng mình, lắc đầu cười lớn, chợt nhớ tới lúc mình đuổi theo vợ.
"Ba không phản đối con, cũng không ngăn cản con, chỉ là con cẩn thận hỏi trái tim mình xem, nếu xác định là đúng người đó thì cứ tiến lên đừng để hối tiếc."
Cố Thành cụp mắt nhìn trong nồi canh nóng hổi, nồi canh màu đỏ đun sôi bọt nước, một làn sương mù bốc lên.
Tâm của hắn rất yên ổn.
“Con nghĩ, loại cảm giác này, đời này sẽ không có lần thứ hai.” Hắn đặt tay lên ngực, lắng nghe nhịp tim của mình, nhẹ giọng nói.