Chương 112: Hotboy học tra quá bá đạo (19)

Trường Trung học số 2 Thanh Viễn có một chút khác biệt so với các trường học khác, sau kỳ thi cuối kỳ, học sinh sẽ được phép ở lại trường khoảng một tuần, sau khi có kết quả thi và giáo viên phân tích bài thi, kỳ nghỉ chính thức sẽ bắt đầu.

Trường định để học sinh trực tiếp về nhà với bảng điểm cuối kỳ và lời nhận xét của giáo viên, đúng không có ý định để học sinh có một kỳ nghỉ thư giãn.

Sống hay chết nghe theo mệnh trời.

Đúng vậy, quả thực rất biếи ŧɦái.

Khi bảng điểm thi xuất hiện, toàn bộ năm thứ hai trung học sôi sục.

Vì trong kỳ thi cuối kỳ này, hạng nhất đã bị lấy đi bởi một cái tên mà họ chưa từng nghe đến.

Hơn nữa người đó giành được số điểm tuyệt đối cao đến biếи ŧɦái, vượt qua hạng hai ước chừng 50 điểm.

Năm 2, lớp 2, Đường Chiêu.

Năm hai có cả thảy 22 lớp, học bá của mỗi lớp đều đang thảo luận Đường Chiêu rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Nhưng mà người trong cuộc A Chiêu bây giờ đang nhìn điểm trung bình của nam chính còn chưa được 20 mà hoài nghi nhân sinh.

Cô thậm chí rất muốn nói một điều với Cố Thành: Cậu quả thực là nam chính tệ nhất mà tôi từng thấy!

"Những câu hỏi này không phải cậu từng làm qua rồi sao? Tại sao cậu không trả lời? Còn cái này, cái này, cái này, tôi nhớ là tôi đã nói với cậu tất cả!"

Cố Thành căn bản không thèm để ý điểm số: "Có cậu quên mất, có câu nhiều bước quá, lười viết."

A Chiêu: “...”

“Cậu không muốn cải thiện điểm số hay học hành chăm chỉ à?” Cô đột nhiên hỏi.

Cố Thành khẽ hừ một tiếng: "Thái độ của tôi không phải quá rõ ràng sao?"

A Chiêu nhìn hắn.

Cố Thành lạnh lùng nhìn lại.

Rất lâu sau, A Chiêu đột nhiên thở dài: "Tôi hiểu."

Cô quay đầu lại, không nói chuyện với Cố Thành nữa.

Tống Văn cầm bảng điểm trung bình 50 điểm, thoạt nhìn có chút vui mừng.

Có một học bá ngồi cùng bàn thật tốt, tuy cuộc sống hàng ngày có chút vất vả nhưng kết quả thi cuối kỳ đã tiến bộ rất nhiều.

Lần này nghỉ hè về nhà cuối cùng cậu ta cũng không cần lo lắng bị cả ba lẫn mẹ đánh rồi!

Nhưng cậu ta đã nhạy cảm cảm nhận ra bầu không khí giữa A Chiêu và Cố Thành có gì đó không ổn.

Cậu ta gãi gãi đầu, không dám quấy rầy A Chiêu.

...

Ròng rã một buổi chiều, A Chiêu không thèm quan tâm đến Cố Thành.

Cố Thành cũng không có phát giác được cái gì không đúng.

Cho đến ngày hôm sau.

Hắn làm xong bài tập và đặt nó lên bàn, nhưng cô gái trước mặt không cầm nó như thường lệ, sau khi đọc nó một cách nghiêm túc, cô sẽ phân tích cho hắn từng chút một.

Đối phương chỉ ném cho hắn một cái gáy thờ ơ, nhưng đối với Tống Văn lại vẫn như thường.

Cố Thành mặt không thay đổi nhìn A Chiêu đang giảng đề toán cho Tống Văn.

Hắn lạnh lùng nghĩ trong lòng: Cậu không quấy rầy tôi là tốt rồi, như vậy tôi sẽ bớt gánh nặng, vui vẻ thảnh thơi.

Nhưng sau giờ học hôm đó, hắn vẫn chăm chỉ làm bài.

Tiếc rằng A Chiêu vẫn không để ý đến hắn.

Ngày thứ ba là một ngày trước kỳ nghỉ chính thức, Cố Thành cố ý không làm bài tập.

Đáng tiếc đối phương cũng không biết.

A Chiêu đã phớt lờ hắn đến ngày thứ ba.

Không quay đầu lại, không nói chuyện với hắn, như thể trực tiếp phớt lờ hắn.

Nhìn thấy dáng vẻ hòa hợp của hai người ở bàn trước, Cố Thành cảm thấy bực bội không hiểu nổi.

Hắn trốn học vào buổi chiều và đến sân để chơi bóng rổ một mình.

Tôi không giận gì cả.

Tôi không để ý mình mới tốt.

Tôi vốn là một tên học tra, tại sao tôi phải học tốt?

Mặc kệ tôi thì mặc kệ tôi.

"Bộp!"

Quả bóng rổ đập mạnh vào rổ, tạo ra một tiếng động lớn.

Cố Thành dừng lại uống nước, uống được nửa chừng thì cáu kỉnh quăng chai nước lên mặt đất, phát ra tiếng va chạm chói tai.

Nước bắn ra dọc theo miệng chai.

Có một ngọn lửa cháy trong lòng hắn.

Lúc này, bên kia một bụi cây, có hai nam sinh lớp khác đi ngang qua.