Chương 110: Hotboy học tra quá bá đạo (17)

A Chiêu: “...”

Nhìn dáng vẻ của Tống Văn và Cố Thành, cô đột nhiên cảm thấy lần ngoài ý muốn này tựa hồ cũng không phải chuyện xấu.

Cô lộ ra nụ cười ấm áp: "Thật ngại quá, đột nhiên tôi không khống chế được sức mạnh, làm các cậu sợ à?"

Tống Văn vội vàng lắc đầu: "Làm sao có thể chứ? Tôi bị cậu... sức hút của chị Đường chinh phục, đúng, chính là như vậy."

Cố Thành yên lặng đứng dậy: "Tôi đi chuyển một cái bàn khác sang đây."

Chỉ là vừa mới đứng dậy, Lão Khải ban nãy đang đi dạo bên ngoài đã quay trở lại phòng học.

Sau đó... ông liếc mắt thấy cái bàn đã trở thành một đống mảnh gỗ.

“Cố Thành!” Tiếng rống to của Lão Khải trong nháy mắt vang vọng toàn bộ hành lang.

"Ba cậu vừa mới tới trường, cậu đã hứa với tôi cái gì, đã nhận ra sai lầm à? Sau này chắc chắn sẽ sửa sai? Mới đó thôi mà đã làm cho cái bàn trở thành như thế này?" Lão Khải tức giận đến nỗi hai tay run rẩy.

Cố Thành: “...”

Đây thực sự là chỉ ngồi trong lớp cũng có cái nồi từ trên trời rơi xuống.

A Chiêu vội vàng giải thích: "Thưa thầy, thật xin lỗi, cái bàn này không phải Cố Thành đập vỡ, là em ngoài ý muốn..."

Lão Khải khoát khoát tay: “Em Đường Chiêu, em đừng nói đỡ cho cậu ta, đang yên đang lành làm hỏng bàn của cậu ta học làm gì? Chắc chắn là Cố Thành tự mình làm bậy.”

Cố Thành: “...”

A Chiêu bất đắc dĩ nói: "Thầy ơi, em thật sự vô tình làm vỡ cái bàn, nếu thầy không tin thì những học sinh khác trong lớp có thể làm chứng."

Cô nhìn những học sinh khác trong lớp.

Lão Khải hồ nghi nhìn sang.

Những người khác vội vàng gật đầu.

Lão Khải nhìn những học sinh đó, rồi quay sang A Chiêu và Cố Thành với ánh mắt khó hiểu.

Sau đó, ông đau lòng nói: "Em Cố Thành, tôi không ngờ rằng em sẽ là người như vậy! Nếu em làm sai, chỉ cần dũng cảm nhận lỗi, sao lại đổ trách nhiệm cho các học sinh khác, mà còn là một nữ sinh? Còn các em nữa..."

Ông thất vọng nhìn mấy học sinh làm chứng: "Thế mà các em lại giúp Cố Thành gài bẫy bạn học mới, thật sự khiến thầy vô cùng thất vọng!"

Mấy bạn ngồi hóng chuyện: "..." Không thầy, chúng em không có! Chúng em nói thật!

Cố Thành: “...” Cái nồi này có chút nặng.

A Chiêu: "..." Lòng cô mệt mỏi quá.

Lão Khai tức giận đến cực điểm: "Tôi nói cho cậu biết, Cố Thành, cậu không thích học cũng không sao, nhưng không thể có vấn đề về tính cách, tác phong..."

“Thầy ơi!” A Chiêu đột nhiên la lớn.

Lão Khai sửng sốt: "Em Đường Chiêu, sao vậy?"

A Chiêu nghiêm túc nói: "Em không nói dối, em thực sự vô tình đập vỡ cái bàn này. Bạn học Cố Thành thực sự bị oan."

Cô thấy Lão Khải vẫn không tin, suy nghĩ một chút, nói: "Em có thể chứng minh."

Lão Khải nghi ngờ nhìn cô.

Lại đập nát một cái bàn nữa thì không ổn.

A Chiêu liếc nhìn chỗ ngồi của mình, và tìm thấy một hộp sô cô la trong ngăn kéo.

Đây là một chiếc hộp sắt to bằng đầu người trưởng thành, rất cứng.

Đổ sô cô la bên trong ra, A Chiêu đưa chiếc hộp cho Lão Khải: “Thầy xem...“

Lão Khải: “Xem cái gì...”

Đôi mắt ông đột nhiên mở to, càng mở càng to, cảnh tượng trước mắt gần như khiến ông cảm thấy hoài nghi nhân sinh.

Cô bạn được chuyển đến từ trường Trung học Thực nghiệm trọng điểm của tỉnh, dáng người nhỏ nhắn, ngoan ngoãn và thông minh, đã biến một chiếc hộp sắt cứng thành một đống hỗn độn, nhào nặn nó dễ như nhào plasticine.

Lão Khải: “!!!”

A Chiêu xấu hổ cười: "Có lẽ sức lực của em lớn hơn người bình thường một chút..."