Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Nam Chủ, Bật Hack Sao?

Chương 106: Hotboy học tra quá bá đạo (13)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong văn phòng.

Ba mẹ của Tống Văn đến nhanh nhất.

Khi nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc ấy, cậu ta thở dài thườn thượt và đành phải đối mặt với hiện thực phũ phàng: “Đời tôi thế là hết!”

Ba của Tống Văn cao gầy, mặc áo sơ mi, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng, nhìn như một người nho nhã ưu tú.

Đương nhiên, đây chỉ là “nhìn như”.

Mẹ của Tống Văn mặc một chiếc váy màu xanh nước biển, trên mặt trang điểm nhẹ, nước da rất trắng, dường như được bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua có vẻ ôn hòa.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là “nhìn qua”.

Giống như khi Tống Văn không nói chuyện, cậu ta trông rất giống một học bá.

Vừa bước vào cửa, bố Tổng đã nhìn con trai mình bằng ánh mắt tinh tường.

Vừa chào lão Khải, ông vừa trực tiếp đánh vào lưng con trai: "Oắt con, nghe nói mày đánh nhau với người ta à?"

Cố Thành đứng ở một bên, nhìn gương mặt Tống Văn đã tràn đầy đau khổ.

Rõ ràng, cú đánh này không hề nhẹ.

Hắn lặng lẽ lui sang một bên để không bị ảnh hưởng.

Mẹ Tống cũng đi giày cao gót đi tới, dùng ngón tay sơn móng tay chọc chọc vào trán Tống Văn: "Lại ngứa mông à? Muốn lột da phải không? Còn dám đánh nhau à? Nhìn xem mày có mấy lạng thịt, yếu như một con gà mà cũng dám học người ta đánh nhau?”

“...”

Nhìn thấy ba mẹ Tống Văn xách cổ cậu ta ra ngoài giáo dục, đám nam sinh lớp 2 còn đang đứng trong văn phòng lần lượt nuốt nước miếng, âm thầm nhìn Tống Văn một cách đồng cảm.

Đồng chí, cậu đi mạnh khỏe.

Đúng là không so sánh thì không phát hiện ra ba mẹ bọn họ vừa dịu dàng vừa thấu tình đạt lý.

Điện thoại trong túi Cố Thành chợt rung lên. Hắn móc nó ra, nhấn nghe.

"Con trai, ba đang ở cổng trường con, ba sẽ đến ngay!"

Cố Thành ậm ừ, nói vài câu rồi cúp máy, bỗng bắt gặp ánh mắt sáng rực của Lão Khải.

Hắn ho một tiếng: "Thầy Đặng, bố em đến rồi."

Lão Khải gật gật đầu: “Cố Thành, phụ huynh cậu cuối cùng cũng chịu đến trường học một lần. Trước đây tôi gọi điện cho nhà cậu mấy chục lần đều không thấy người đến, lần này phải tranh thủ tâm sự với ba cậu mới được..."

Đột nhiên có một bóng người ở cửa văn phòng.

Một giọng nói trầm thấp, hùng hậu vang lên: "Cố Thành?"

Lão Khải theo bản năng nhìn sang, đợi đến khi nhìn rõ bóng đen, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, chuẩn bị gọi bảo vệ.

Người đàn ông hoàn toàn không để ý, hùng hổ bước vào, tháo chiếc kính râm trên mặt xuống, hơi mỉm cười: “Thầy là thầy Đặng, chủ nhiệm của Cố Thành phải không? Tôi là ba của Cố Thành, Cố Hồng."

Một số học sinh khác trong văn phòng đồng loạt lùi lại ba bước.

Lão Khải: “...”

Ông ấy theo bản năng liếc nhìn Cố Thành đang yên lặng đứng ở một bên, rồi nhìn người đàn ông tự xưng là Cố Hồng trước mặt, nhưng không thấy Cố Thành có phản ứng gì, liền đưa tay ra, gượng cười nói: "Anh Cố, xin chào."

Cố Hồng là một người trung niên lạnh lùng, trông khoảng ngoài ba mươi, chiều cao ước tính khoảng một mét chín, khuôn mặt cương nghị và vô cùng đẹp trai.

Ông mặc chiếc áo thun đen bó sát người, cơ bắp cuồn cuộn như muốn nổ tung qua lớp vải mỏng, không ai có thể nghi ngờ về sức mạnh ẩn chứa trong đó.

Tất nhiên, điều này vẫn chưa là gì cả.

Mấu chốt là trên cổ ông có đeo một tấm bùa hộ mệnh, một chuỗi hạt Phật quấn quanh cổ tay, trên cánh tay có một vết sẹo dài, ngoài ra, cặp kính râm vừa rồi...

Vừa nhìn đã thấy giống xã hội đen!

Sau khi Cố Hồng chào hỏi Lão Khải, ông quay lại và quàng tay qua cổ Cố Thành, hai ba con trông rất thân mật:

"Con trai, con lại đánh nhau à?"
« Chương TrướcChương Tiếp »