Chương 102: Hotboy học tra quá bá đạo (9)

A Chiêu gật đầu: “Vậy thì một lời đã định!”

Tống Văn: “... Khoan đã, hai ngươi cũng không hỏi một chút ý kiến của người trong cuộc khác sao?”

Tuy nhiên, không ai để ý đến cậu ta, A Chiêu và Cố Thành lãnh khốc vô tình vô tình chuẩn bị quyết định tương lai của cậu ta bằng một canh bạc.

A Chiêu bấm vào giao diện trò chơi: "Vậy bắt đầu đi."

Tống Văn lúng túng: "Bắt đầu cái gì? Đúng rồi, các cậu muốn đánh cuộc cái gì?"

A Chiêu khẽ cười một tiếng: "Đánh cược gì? Không phải đã nói rồi sao? Để các cậu mở mang kiến thức một chút, xem cái gì gọi là học bá chân chính.”

Trò chơi bắt đầu!

Ngón tay A Chiêu khẽ động, trên màn ảnh nhân vật trong nháy mắt liền xông ra ngoài.

Tống Văn nói thầm: “Chơi game cũng có thể chứng minh học bá sao?”

Cố Thành không nói gì, tìm tòi nghiên cứu mà nhìn A Chiêu.

Ngược lại muốn xem học sinh chuyển trường này sẽ giở trò gì.

Nhưng mà rất nhanh, thần sắc của hắn liền biến thành chấn kinh.

A Chiêu dùng tay như bay, ngón tay của cô trượt nhanh trên màn hình, các động tác khó khăn khác nhau được sử dụng bởi các nhiệm vụ dưới tay cô, mỗi khi cô phóng thích kỹ năng sẽ thuận lợi lấy đi một cái đầu người.

Tống Văn thấy vậy mắt cũng không dám chớp một cái, sợ mình bỏ lỡ cái gì.

Gϊếŧ một người.

Hai người.

Ba người.

...

Pentakill.

...

A Chiêu nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, ngón trỏ nhấn nhẹ.

Tàn huyết cuối cùng đã bị cô xử lý.

Gϊếŧ hai mươi ba!

Siêu thần!

Chiến trường chơi đơn ba mươi người gần như trở thành màn trình diễn đơn độc của một sát thủ tên A Chiêu.

Tống Văn đã quỳ gối đang nhìn cô chơi game.

"Đại lão! Cậu... Cậu, cậu, cậu, chẳng lẽ cậu là cao thủ giấu mặt lừa nào đó sao, cậu là người mới sao?" Cậu ta run giọng hỏi.

A Chiêu ném điện thoại sang một bên, nguýt cậu ta một cái: “Trông tôi nhàm chán thế sao?”

Cố Thành đột nhiên hỏi: "Làm sao cậu làm được vậy?"

A Chiêu cầm sữa lên uống một ngụm, cắn ống hút nói như đương nhiên: “Rất đơn giản, tính toán kỹ năng CD, căn cứ vào bản đồ để ước lượng chính xác vị trí và thời gian đến của địch, dựa vào đó tìm kiếm kỹ năng khắc chế, về sự khác biệt nghề nghiệp giữa hai bên…”

Ở trên... Tất nhiên, không cái nào trong số đó tồn tại.

Cô chỉ tạm thời tìm thấy Marshmallow mà thôi.

Đương nhiên loại chuyện này tuyệt đối không thể nói ra được.

Tống Văn đau lòng che mặt: "Làm sao vậy, từ lời giải thích của tôi, tôi cảm nhận được IQ khinh thường đó."

A Chiêu nhẹ nhàng nở nụ cười, nhìn về phía Cố Thành: “Chịu phục không?”

Cố Thành không nói lời nào.

A Chiêu: “Bây giờ còn cảm thấy tôi là con mọt sách, ngoại trừ học tập, cái gì cũng không biết?”

Cố Thành: “...”

A Chiêu tiếp tục: “Cho nên có chơi có chịu?”

Cố Thành trên mặt khó coi: “... Cậu đánh một trận PK với tôi.”

A Chiêu oa một tiếng: “Cậu chơi xấu!”

A Chiêu mở đôi mắt to trừng Cố Thành, tràn ngập sự lên án.

Cố Thành: “...”

Hắn nhìn A Chiêu hai giây, rũ mắt: “Là tôi thua.”

A Chiêu hài lòng cất điện thoại đi: "Tôi không có hứng thú lắm với những thứ như trò chơi. Thỉnh thoảng chơi để gϊếŧ thời gian cũng được. Không có gì vui vẻ hơn học cả."

Cố Thành: “...”

Gương mặt của Tống Văn đau đến không muốn sống.

A Chiêu nhìn về phía hai người bọn họ: “Tiền đặt cược, hai người các cậu còn nhớ không?”

Cố Thành lạnh lùng gật đầu một cái.

Tống Văn yếu ớt nói: “Kỳ thực tôi không có đồng ý...”

Ánh mắt tự cho là sắc bén của A Chiêu quét qua cậu ta: "Bạn học Tống Văn, làm một học tra không đáng xấu hổ, nhưng nói không giữ lời thì rất xấu hổ."

Lúc này Tống Văn cũng không cảm thấy bạn cùng bàn của mình đáng yêu nữa.

Cậu ta nhìn anh Thành cầu cứu, lại phát hiện anh Thành đang nhìn chằm chằm A Chiêu không chớp mắt, trong mắt có gì đó làm cậu ta không hiểu nổi.