Chương 6: Anh rể ngang ngược, nuông chiều mạnh mẽ (6)

"Rất rõ ràng, cô Đường chịu kí©h thí©ɧ nặng nề, không thể tiếp nhận hiện thực này nên hình thành tiềm thức tự bảo vệ mình." Bác sĩ phân tích nói có sách mách có chứng: "Mỗi đứa trẻ tự kỷ đều có nguyên nhân, tìm được nguyên nhân này, điều trị đúng cách, hi vọng hồi phục sẽ lớn hơn."

"Nên làm thế nào?" Lãnh Mặc Diêm hỏi.

"Muốn chữa khỏi bệnh cho cô Đường, phải sưởi ấm cô ấy bằng tình cảm gia đình, khiến cô ấy cảm thấy thế giới bên ngoài an toàn, đồng thời gọi cô ấy ra khỏi thế giới của chính mình." Bác sĩ giải thích chi tiết về thế giới của sự bảo vệ và sự kí©h thí©ɧ từ thế giới bên ngoài,Lãnh Mặc Diêm cẩn thận lắng nghe.

Đường Bảo Chân chán nản ngáp một cái, "Hệ thống, ngươi nói xem lần này quay về Đường Mỹ Lệ có phải sẽ đặt ta trên giường Lãnh Đào không?"

Hệ thống: "Tình tiết là sắp xếp như vậy, mặc dù thời gian hơi sớm, nhưng nhìn chung thì không khác quá nhiều."

Bác sĩ không biết đã rời đi khi nào, Đường Bảo Chân tỉnh lại, Lãnh Mặc Diêm và Đường Mỹ Lệ là những người duy nhất còn lại trong phòng.

Ồ, còn có cô và hệ thống, nhưng sự hiện diện của họ quá thấp, có thể bỏ qua.

"Mặc Diêm, em sẽ ở lại với Bảo Chân như lời bác sĩ nói." Đường Mỹ Lệ nhìn Lãnh Mặc Diêm với vẻ ái mộ, không nỡ nói: "Anh vừa trở về, nghỉ ngơi cho tốt, em sẽ đưa Bảo Chân về trước __”

“Đây là chuyện gì xảy ra vậy!?” Đường Mỹ Lệ mở to mắt, không thể tin quay đầu nhìn về phía cửa.

Quản gia chuyển rất nhiều đồ vào cửa, mọi thứ trông rất quen thuộc.

---Đó là tất cả những vật dụng gia thường ngày mà Đường Bảo Chân đã từng sử dụng.

Người tự kỷ thích sử dụng những thứ họ thường dùng, khi rời khỏi Lãnh gia, Đường Bảo Chân đã khóc và lấy đi toàn bộ đồ đạc của cô, nhưng hiện tại những thứ này đã được chuyển trở lại.

Đừng nói đến Đường Mỹ Lệ, ngay cả Đường Bảo Chân cũng cảm thấy khó tin, điều này chẳng lẽ không liên quan đến tình tiết sao?

"Diêm gia, toàn bộ đồ đạc đều đã được chuyển về." Quản gia cung kính cúi đầu.

“Trả lại chỗ cũ, bảo đảm không có sai sót gì.” Lãnh Mặc Diêm lạnh lùng ra lệnh.

"Mặc, Mặc Diêm." Đường Mỹ Lệ cắn môi dưới, nghi hoặc nhìn người đàn ông.

Lãnh Mặc Diêm lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, "Kể từ hôm nay, Bảo Chân sẽ sống ở căn phòng ban đầu."

Đường Mỹ Lệ không thể tin được nắm chặt tay, "Nhà Đường đã sửa sang lại, Bảo Chân là em gái ruột của em, em ấy nên ở cùng em, sao có thể ở đây-"

“Đây là vì bệnh tình của cô ấy." Lãnh Mặc Diêm đứng dậy, nhìn đứa bé cuộn tròn trên ghế sofa, ngữ kh8is càng thêm kiên định, "Tôi đã hứa với bà Đường, phải chăm sóc Bảo Chân thật tốt."

Đúng vậy, sau khi cha Đường qua đời, mẹ Đường mắc bệnh tim, tuyệt vọng, sức khỏe ngày càng sa sút, khi hấp hối, điều duy nhất bà không thể buông bỏ chính là Đường Bảo Chân, vốn dĩ không có chuyện của Đường Mỹ Lệ.

Hơn nữa cuộc hôn nhân giữa Đường Mỹ Lệ và Lãnh Mặc Diêm vốn là do ban đầu Lãnh gia đề nghị riêng, Lãnh Mặc Diêm hoàn toàn không đồng ý, đương nhiên cũng không công khai cự tuyệt, anh ta cũng không quan tâm nữa.

"Mạc Diêm, bác sĩ còn nói Bảo Chân cần người thân chăm sóc." Ý của Đường Mỹ Lệ rất rõ ràng, người thân duy nhất của Đường Bảo Chân chính là người chị gái này.

Rất nhanh, quản gia cùng mười mấy người hầu từ tầng hai đi xuống: "Diêm gia, đã trở về trạng thái ban đầu."

"Ừ." Lãnh Mặc Diêm dễ dàng bế tiểu gia hỏa còn đang kháng cự giãy giụa lên, đi qua Đường Mỹ Lệ đang tức giận nói: “Đã nhiều năm như vậy, người làm chị như cô, đánh thức Bảo Chân cũng không thành công, cũng nên thử những biện pháp khác. Quản gia, tiễn khách! "

Đường Bảo Chân bối rối được bế vào phòng ngủ, cái mà anh gọi là biện pháp chính là ném cô lên giường và đè cô xuống.

Hơi thở lạnh lùng của người đàn ông phả vào mũi cô, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng không thể chối từ rơi xuống trán cô: “Bảo Chân, anh quay về rồi.”