Chương 37: Anh rể ngang ngược, nuông chiều mạnh mẽ (37)

Hệ thống: “Ừ, có lẽ là do bị trói nên không có cơ hội tự sát.” Cho nên mới có thể yên tâm xem kịch hay.

Đường Bảo Chân: "Nói thật!"

Hệ thống: "Được rồi, bởi vì ta biết phát hiện cô bị đánh, ta rất hưng phấn, cho nên..."

Đường Bảo Chân: "...!!" Vốn muốn cùng hệ thống trò chuyện để chuyển hướng cơn đau ra khỏi cơ thể, nhưng bây giờ phát hiện thấy cơn đau ngày càng nặng hơn? ! !

Đường Mỹ Lệ lại nhanh chóng giơ roi lên, ngay lúc Đường Bảo Chân tuyệt vọng nhắm mắt lại, hồi lâu roi không rơi xuống, khi mở mắt ra thì lại nhìn thấy vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng của Đường Mỹ Lệ.

Theo ánh mắt, nhìn thấy một chiếc du thuyền lớn hơn và sang trọng hơn đang nhanh chóng tiến đến cách đó không xa.

Chính là... Lãnh Mặc Diêm?

"Cô không thể chạy thoát đâu, mau thả cô Bảo Chân ra, thiếu gia đã nói rằng chỉ cần cô Bảo Chân bình an vô sự, anh có thể để cô đi!" Quản gia Mạc đứng trên mũi thuyền cầm loa và hét lên.

Đường Mỹ Lệ nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng mà cô đang nghĩ đến mà lại sợ hãi, cô lập tức bình tĩnh lại: "Lãnh Mặc Diêm đâu rồi!?"

"Thiếu gia ở phía sau, sẽ sớm tới đây, bây giờ cô buông tay cũng chưa muộn!" Quản gia Mạc mặc dù che giấu rất tốt, nhưng Đường Bảo Chân vẫn nghe được trong giọng nói của ông ta vừa sợ hãi vừa đau khổ, ông lão này thật sự coi cô như người thân...

"Mơ đii!" Đường Mỹ Lệ đột nhiên tức giận, "Nếu tôi thả con khốn này đi, tôi sẽ chỉ có con đường chết, ông coi tôi là đồ ngốc sao!?"

Quả thật... không ngốc, Đường Bảo Chân thầm nghĩ.

Thuyền của Quản gia Mạc vẫn đang đến gần, nhưng Đường Mỹ Lệ không còn sợ hãi nữa, cô lại nhặt con dao găm đã ném sang một bên, kề vào cổ Đường Bảo Chân, “Nếu các người dám tới đây, tôi sẽ gϊếŧ cô ta!”

“Đừng, đừng, tôi không qua đó, cô bỏ vũ khí xuống, đừng làm tổn thương cô Bảo Chân. "Quản gia Mạc hoảng sợ lắc lắc cánh tay, loa cũng quên mất, chỉ có thể nói ra suy nghĩ của mình từ hình dáng cơ thể.

Con thuyền lớn dừng lại, hai con thuyền giữ khoảng cách chưa đầy hai mươi mét.

Đường Mỹ Lệ đột nhiên quay lại, ác ý nhìn cô: "Làm sao đây, nhìn thấy nhiều người quan tâm đến cô như vậy, tôi lại muốn khắc vào mặt cô.

“Chị….”Nước mắt chảy xuống đôi má trắng trẻo và dịu dàng của Đường Bảo Chân, để lộ cảm giác yếu đuối.

Hệ thống: "Huhu.."

Đường Bảo Chân: "Đừng khóc nữa, tôi đang diễn kịch, đều là giả, giả đó có hiểu không!"

Hệ thống: "Ừ, tôi khóc vì quá kích động..."

Đường Bảo Chân: "...lau đi."

Một bên là nữ nhân muốn phá hủy nhan sắc của cô, một bên là hệ thống thích thú xem kịch hay, cách đó không xa có quản gia Mạc không thể giúp đỡ, sự ấm ức của Đường Bảo Chân có thể hình dung được.

Cô nhìn mặt nước biển động, thầm nói: "Lần này co như bỏ đi, sang thế giới khác đừng cho tôi thân phận vô dụng như vậy!" Ngoài tự kỷ thì không thể làm gì được, vậy là đủ rồi!

Nhìn thấy con dao của Đường Mỹ Lệ sắp chém vào mặt mình, Đường Bảo Chân đột nhiên hét lên 1 tiếng: "Chị!"

Tiếng hét này khiến Đường Mỹ Lệ sợ hãi, cô nhanh chóng tỉnh táo lại, bất mãn mà vừa oán hận nhìn Đường Bảo Chân, "Tôi nói rồi, đừng gọi tôi như vậy, cô thực sự làm tôi kinh tởm!"

Đường Bảo Chân vẫn nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, "Mặc kệ chị nói gì hay làm gì, em chỉ biết chị là chị gái của em, là người thân duy nhất của em trên đời này, chị ơi, chị còn nhớ những lời bố mẹ nói khi còn sống không? Họ bảo em phải sống hòa thuận với chị, chị quên rồi sao?

Nhìn thấy Đường Mỹ Lệ có chút thức tỉnh, Đường Bảo Chân cảm thấy có hi vọng, kiên trì nỗ lực nói: "Em chưa bao giờ muốn cướp bất cứ thứ gì của chị, chỉ cần chị muốn là em đều có thể không cần, chị ơi, chúng ta trở về được không, giống như trước đây được không?"