Chương 14: Anh rể ngang ngược, nuông chiều mạnh mẽ (14)

Nếu Lãnh Mặc Diêm không dặn dò, cô còn có thể giả điên giả dại ‘sơ ý’ nói ra, kí©h thí©ɧ Đường Mỹ Lệ tăng tốc cốt truyện.

Nhưng người đàn ông đã dặn dò cô rằng chuyện này sẽ khiến Đường Mỹ Lệ không vui, Đường Bảo Chân vốn dựa dẫm vào chị gái, như thế nào đi chăng nữa thì cũng chịu mở miệng!

Nghĩ tới đây, Đường Bảo Chân thực sự cảm thấy tiếc nuối, cơ hội tốt như vậy đã bị bỏ lỡ một cách uổng phí!

Hệ thống: "Chỉ số hắc hóa của Đường Mỹ Lệ đã đạt tới chín mươi tám, tiếp tục phát huy."

Đường Bảo Chân: "Chết tiệt!!! Chỉ là khuyên tôi đi học mà chỉ số hắc hóa lại tăng nhiều như vậy, cô ta đã nghĩ râ cách gì để hại người?!"

Nhìn kỹ một chút, quả nhiên chỉ số hắc hóa trên đầu Đường Mỹ Lệ đã gần bằng toàn bộ giá trị, đạt tới chín mươi tám!

Tai nạn xảy ra quá đột ngột khiến cô mất cảnh giác!

“Có vẻ như lần này tôi phải tìm cách đến trường.” Không thể bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này!

Ngồi được một lúc, cuộc nói chuyện cũng gần như kết thúc, Đường Mỹ Lệ đột nhiên đứng dậy với vẻ mặt thận trọng nói: "Bảo Chân, những gì chị đã nói với em, đừng nói cho ai biết, đặc biệt là anh rể của em, một chữ cũng không được nói."

Đường Bảo Chân: "..." Đây là cái gì rắc rối gì nữa đây!

Một hai câu cũng không được nói, cô ta còn muốn làm gì nữa đây! ?

"Chị..." Đường Bảo Chân cau mày đau khổ, "Nếu em không nói cho A Diêm biết thì làm sao em có thể đến trường?"

Lông mày của Đường Mỹ Lệ có chút không kiên nhẫn, "Đừng nói với anh ấy rằng chính chị là người đã nói là được rồi!"

Được thôi, tất cả đều là chủ ý của riêng cô ta.

Thật hoàn hảo!

Chết tiệt, trò chơi này vẫn có thể chơi được à! ?

"Hệ thống, tôi hận cô ta." Nhìn bóng dáng tao nhã rời đi của Đường Mỹ Lệ, Đường Bảo Chân cắn khăn tay, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Hệ thống: “Tôi hiểu được cảm giác yêu sâu, hận cũng sâu này.”

Đường Bảo Chân: “…”

Cách nhà hàng không xa, một chiếc Lamborghini phiên bản giới hạn cực đỉnh đang đậu bên đường, ai đang xem đều ghen tị và kinh ngạc, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh kinh ngạc.

Sau khi Đường Bảo Chân ra khỏi nhà hàng, lên xe và ôm cổ người ngồi ở ghế lái.

Lãnh Mặc Diêm cứng ngắc nhìn Tiểu Gia Hỏa đang vùi trong lòng mình, vô thức vòng tay ôm lấy eo cô.

"Sao vậy?" Sắc mặt người đàn ông có chút khó coi.

" Có phải bị ức hϊếp không!?" Anh hỏi với giọng lạnh lùng đầy ẩn ý.

"Không phải..." Đường Bảo Chân lẩm bẩm, khuôn mặt nhỏ nhắn âu yếm dụi dụi vào cổ anh, sau khi cảm nhận được sự cứng ngắc và nóng bức của người đàn ông, cô ngọt ngào nói: "Em muốn đi học."

Miệng vừa nói muốn đi học, nước mắt chợt chảy xuống, làm ướt áo người đàn ông.

“Sao đột nhiên lại muốn đi học!?” Lãnh Mặc Diêm nâng cằm cô lên, sờ vào có chút ươn ướt khiến anh giật mình.

Đúng như dự đoán, Tiểu Gia Hỏa khóc rất thảm thiết, mũi và đôi mắt nhỏ đều đỏ hoe, ngoại trừ trên giường ra thì đây là lần đầu tiên Tiểu Gia Hỏa khóc như thế này.

"Em muốn đi học!" Đường Bảo Chân vừa khóc vừa bướng bỉnh nhắc lại.

Lãnh Mặc Diêm chợt hiểu ra, kiên định nói: “Là Đường Mỹ Lệ nói với em phải không?”

Nhiệt độ trong xe đột nhiên giảm xuống.

"Không phải, không phải..." Đường Bảo Chân hoảng sợ lắc đầu, "Là tự em muốn đi học..."

Lãnh Mặc Diêm sắc mặt tối sầm, "Đường Bảo Chân, trước khi nói dối hãy nghĩ thật kỹ, em có thể gánh chịu hậu quả hay không!"

Mối đe dọa không nói cũng biết.

Khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của Đường Bảo Chân lập tức tái nhợt, môi run run không nói nên lời.