Chương 1: Anh rể ngang ngược, nuông chiều mạnh mẽ (1)

Đường Bảo Chân hôm nay vừa mới rời khỏi biệt thự nhà họ Lãnh, buổi tối còn uống thuốc do chị gái đưa tới, đã ngủ từ lâu rồi.

Nửa đêm, cô bị đánh thức bởi tiếng xào xạc kỳ lạ, khi mở mắt ra cô thấy một nam một đôi nam nữ đang hôn nhau say đắm ở cạnh giường như không có ai xung quanh, trong khi đó hai tay người đàn ông đang siết chặt, vuốt ve quần áo của người phụ nữ ở khắp mọi nơi.

Đường Bảo Chân như bị sét đánh, cả người biến thành một bức tượng .

--Rất, rất kí©h thí©ɧ!

"Đừng làm phiền, Bảo Chân vẫn còn ở đây, nếu em ấy nhìn thấy, làm chị gái như tôi còn sống được không?" Người phụ nữ giả vờ đẩy người đàn ông ra, nếu cặp đùi thon thả của cô không siết chặt lấy eo người đàn ông, thì câu này có độ tin cậy cao hơn.

"Hôn nhau ở trước mặt em gái của mình có phải có cảm giác đặc biệt không?" Người đàn ông cười he he hai tiếng, động tác trên tay càng trở nên thô bạo, "Một con yêu tinh khẩu thị tâm phi, cơ thể cô không phải nói như vậy..."

"Được rồi, đừng ồn nữa, sau này có rất nhiều cơ hội…” Đường Mỹ Lệ đẩy người đàn ông đang muốn tiến xa hơn ra, cúi đầu chỉnh lại bộ quần áo bừa bộn của mình, “Măc Diêm phải trở về rồi sao? Thời gian này chúng ta phải cẩn thận, bị người ta phát hiện thì không xong!"

Người đàn ông không vui kéo Đường Mỹ Lệ lại, dùng sức thọc một tay vào váy cô, "Chúng ta cẩn thận như vậy thì ai phát hiện, cô đó, chỉ nghĩ quá nhiều, quá nhạy cảm." Hơn nữa, Lãnh Mạc Diêm không bao giờ để ý đến những việc bên ngoài, trong thế giới của anh ta, chỉ có đế chế do mình thành lập" "

Lãnh Đào, ý anh là gì!? Anh nói Mặc Diêm trong tim không có tôi!? " Đường Mỹ Lệ tức giận đẩy người đàn ông ra.

Lãnh Đào sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia không vui: “Là tôi không biết ăn nói, tôi đáng bị đánh! Dì 3 thân mến, nữ chủ nhân tương lai của Lãnh gia, hãy bình tĩnh, nếu không ngày mai gặp anh ta thì không xinh đẹp nữa…..”

Dì ba?

Nữ chủ nhân Lãnh gia?

Đường Bảo Chân luôn cảm thấy có sự phấn khích không thể giải thích được trong giọng nói của Lãnh Đào khi anh nói điều này.

"Coi như anh biết ăn nói, tôi đi tắm, không có chuyện gì anh đi trước đi!" Đường Mỹ Lệ hừ lạnh một tiếng, kéo váy xuống, ngẩng cao đầu đi vào phòng tắm.

Sau khi Đường Mỹ Lệ rời đi, Lãnh Đào cũng không vội rời đi mà đi tới Đường Bảo Chân đang giả vờ ngủ trước mặt, "Chậc chậc, Tiểu Bảo Chân à Tiểu Bảo Chân, tôi đã muốn nếm thử cô lâu rồi..."

Người này... ...Thật là một kẻ đê tiện!

Đường Bảo Chân cảm thấy có một bàn tay đang lướt qua eo và bụng cô, chậm rãi duỗi vào trong chăn, lúc này, điện thoại di động của Lãnh Đào đột nhiên vang lên, anh đành phải rút tay lại.

"Ba, Chú ba!?"

"C-cái gì!? Chú về rồi! Không phải ngày mai chú mới quay lại sao!?"

"Không phải, không phải, không phải con đang chất vấn chú..."

"Được, được, con đến gặp chú, lập tức qua ngay!"

Cánh cửa đóng sầm lại, Lãnh Đào vội vàng rời đi, Đường Bảo Chân nắm chặt tay và không thể bình tĩnh trong một thời gian dài.

Người đó đã quay lại.

Nếu ngày mai Đường Mỹ Lệ muốn gặp người đó, cô nhất định sẽ bị dẫn đến đó, việc gặp mặt là điều khó tránh khỏi.

--Chỉ nghĩ về điều đó thôi đã thấy phấn khích rồi!

Một lúc sau, Đường Mỹ Lệ từ phòng tắm đi ra, trên người còn lưu lại mùi thơm sạch sẽ, nhìn xung quanh cũng không thấy ai, liền tắt đèn pha, chỉ để lại ngọn đèn tường đầu giường tỏa ra mùi thơm, ánh sáng vàng nhạt.

"Bảo Chân à Bảo Chân, đừng nói người làm chị này không tốt với em." Đường Mỹ Lệ nghiêng đầu nhìn Đường Bảo Chân, "Đợi chị trở thành thiếu phu nhân Lãnh gia, chị sẽ để Lãnh Đào lấy em thế nào?"

Lãnh Đào! ?

Vừa chứng kiến

Lãnh Đào nɠɵạı ŧìиɧ với cô ta! ?

Ôi, tình chị em thực sự tồn tại, chẳng trách chỉ số hắc ám đột nhiên lên tới bảy mươi sáu, không có gì bất công!