Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội!!!

Chương 23: Vương gia này là một cái ngốc tử! _ 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lăng Uy Huyền 3 ngày không gặp. Xương An Diệp biết thừa hắn đi đâu. Còn gì ngoài ra biên cương tập trung thế lực chứ. Nhưng bỏ y ở lại mà không nói lời nào thật quá đáng. Tên đáng ghét, đợi hắn về, y sẽ không thèm nhận mặt hắn luôn.

Xương An Diệp bực bội cả ngày, Tâm Thất cũng nhìn ra, an ủi nói: " Thiếu gia, người đừng tức giận.

Có lẽ là Thập vương gia về nhà ngoại, không kịp báo cho người."

Y mới không cần hắn báo. Đi luôn cũng được. Xương An Diệp nghe vậy càng bức bối. Bỗng thấy Tư Âm từ ngoài đi vào.

Xương An Diệp ngạc nhiên: " Tư Âm, sao ngươi không đi cùng tên kia?"

Biết thừa "tên kia" trong lời nói của Xương An Diệp là ai, Tư Âm đưa cho y một túi vải nhỏ: " Vương gia hiện tại không về được, ngài ấy nhờ ta đưa cái này cho người. Là đặc sản vùng Đông Nam, nhà ngoại của vương gia. Còn nói người nhất định phải tin ngài ấy."

Xương An Diệp mở túi vải, bánh ngọt màu hồng nhạt hình hoa đào, tạm thời bỏ qua cho hắn. ( ╹▽╹ )

Lăng Uy Huyền vắng bóng gần một tháng, Xương An Diệp cảm thấy mình sắp mốc meo luôn rồi. Hắn sao chưa quay lại?! Y muốn từ hắn. (╥﹏╥)

Hơn một tháng này, lục đυ.c nội bộ trong triều đình diễn ra ngày càng căng thẳng. Truyền đến tai Lăng Đông Trường, làm lão đau hết cả đầu. Một bên là thừa tướng Hải Quan Minh cai quản sổ sách quan trọng của triều đình, một bên là tướng quân Xương Tùy nắm trong tay quân đội của triều đình.

Về phần trí, Hải Quan Minh đương nhiên hơn nhưng lại không biết suy nghĩ cho cục diện. Xương

Tùy nhiều lần khuyên nhủ tên hoàng đế hiện tại không đáng tin nhưng hắn không chịu nghe. Xương Tùy cũng hết cách.

Mà ngay lúc này, cả đại điện đều chìm trong máu tươi, xác người la liệt, một số triều thần sợ đến bò trên đất.

Lăng Uy Huyền tay cầm trường kiếm sắc nhọn kề sát cổ Lăng Đông Trường, lưỡi kiếm cứa vào da thịt, máu chảy nhỏ từng giọt.

Lăng Đông Trường sợ đến run chân, mặt tái mét, sợ đến mức thở cũng không dám như thể chỉ cần thở mạnh một hơi, trường kiếm sẽ lia đứt cổ lão.

" Lăng Uy Huyền, đó là phụ hoàng ngươi." Triệu Như Tiệp bị bắt trói hai tay, quẫn bách kêu rống.

Lăng Uy Huyền tăng lực đạo trên tay, như có như không mà cười: " Phụ hoàng?! Ta lần đầu biết ta có phụ hoàng đấy. Ông ta không phải sợ ta khắc chết ông sao? Đuổi ta đi, hả dạ rồi chứ."

Lăng Đông Trường run rẩy ngón tay: " Uy Huyền, có gì bỏ kiếm xuống rồi nói, chúng ta có thể từ từ thương lượng. Con muốn gì, ta đều cho con hết. Tha thứ cho ta, ta chưa muốn chết."

Hải Quan Minh im lặng, hắn không có gì để nói, năm đó chính hắn là người đã một đường đưa tên cẩu hoàng đế này lên ngôi, phò trợ lão, khuyên nhủ , vấn an. Không thẹn với tiên hoàng để giúp lão trở thành một minh quân. Nhưng kết quả...lại chẳng như ý nguyện.

Lăng Uy Huyền trầm giọng, ánh mắt lạnh lẽo: " Tha cho ông một mạng chi bằng bảo ta tiếp tục giả ngốc. Ta tốn 3 năm, đời nào để các ngươi được như ý." Nhìn Triệu Như Tiệp: " Ngươi năm đó hạ độc mẫu thân ta, vu oan ca ca ta. Rồi đem tất cả sự dơ bẩn đổ lên đầu ta. Giờ thì vui rồi chứ. "

" Lăng Đông Trường, ông biết tất cả chỉ là vụ oan giáng hoạ nhưng ông lại nhẫn tâm mặc kệ hết thảy. Nói ta tha cho các ngươi, tự bản thân ngẫm xem."

Triệu Như Tiệp cả người run bần bật, sợ đến mức lắc đầu ngoe nguẩy: " Cha ta nhất định sẽ cứu ta, ngươi là cái thá gì. Nhất định là như thế."

Xương An Nhiên rút kiếm, một trường liếʍ lạnh lẽo khác lại kề cổ Triệu Như Tiệp: " Cho dù cha già của ngươi có đến thì tất cả các ngươi cũng khó đem mạng mình đi."

Triệu Như Tiệp gục ngã, ánh mắt suy sụp, chốc sau lại cười như điên. Xương An Nhiên có chút cáu gắt, đâm một nhát, kiếm xuyên qua bàn tay Triệu Như Tiệp, máu chảy be bét. Triệu Như Tiệp thống khổ đau đớn, vừa khóc vừa cười.

Lúc này, Tư Âm bỗng chạy vào: " Vương gia". Vẻ mặt khó coi vô cùng.

Lăng Uy Huyền nhìn thấy thần sắc hắn, nhíu mày. Tư Âm chần chừ: " Triệu Quang Phục dẫn binh đến, hơn 5 nghìn người. Còn có...... Xương tiểu thiếu gia bị hắn bắt rồi."

" Cái gì?" Lăng Uy Huyền cùng Xương An Nhiên không hẹn mà đồng thanh.

Lăng Uy Huyền tay nắm chặt, khớp xương bị nắm đến trắng bệch, sắc mặt phi thường khó coi, cả người hàn khí lạnh lẽo đến tột cùng.

Xương An Nhiên vội vàng xoay người: " Ta đi xem đệ ấy, ngươi xử lý việc ở đây đi."

Xương An Nhiên trước khi đi đã để rất nhiều cao thủ ở lại Xương phủ, Lăng Uy Huyền chắc chắn cũng để lại một vài người, bị bắt như thế này, trừ phi Xương gia có nội gián.

Xương Tùy cùng Xương An Nhiên nhanh chóng chạy ra ngoài.

_______________________________
« Chương TrướcChương Tiếp »