Một câu nói ngay lập tức làm cho Ngôn Khanh Nguyệt đang mê man thanh tỉnh lại.
Cô đột nhiên nâng lên con mắt thanh thủy mang theo sương mù nhìn sang, đuôi lông mày kinh ngạc nhướng lên.
“009, Từ Thịnh Hoài muốn kết hôn với tôi? Nội dung cốt truyện gì đây!”
Anh em tốt trong tương lai của nam chính sao lại có thể kết hôn với nhân vật phản diện là cô?
Thế thì khác nào cốt truyện lộn xộn hết lên?
【Khanh Khanh, ta cũng không biết, để ta xem.】
Lời của Ngôn Thừa Vận như cá quậy trên sông ngay lập tức làm một người một hệ thống chấn kinh.
【À quả thật có một vụ này, Từ gia và Ngôn gia có quan hệ tốt đã mấy chục năm, hai nhà đều là hào môn có quyền thế ở Hải Đô. Nhưng mà gia chủ nhiệm kỳ hiện tại của Từ gia năng lực kinh doanh quá bình thường làm cho quyền thế Từ gia sa sút dần, mà Ngôn gia lại có Ngôn Thừa Vận quản lí nên không ngừng phát triển, bởi vậy Từ gia muốn mượn danh nghĩa đám hỏi để lôi kéo Ngôn gia.】
【Bất quá đây là nội dung ở phần sau trong cốt truyện bây giờ Từ gia còn chưa lâm vào hoàn cảnh cần dựa vào thông gia để duy trì. Ở đoạn cốt truyện này cô và Từ Thịnh Hoài đã gần như là tuyệt giao nhau nhưng cô vẫn là đại tiểu thư Ngôn gia. Ngay trong bữa tiệc Từ Thịnh Hoài nói thẳng là không thích cô ở trước mặt tất cả mọi người, anh ta không muốn đính hôn. Cô ghi hận trong lòng làm hại anh ta bị cha anh đuổi ra khỏi nhà nên về sau mới có đoạn kịch bản gây dựng sự nghiệp cùng nam chính.】
009 miêu tả rất kỹ càng làm trong đầu Ngôn Khanh Nguyệt như có hình ảnh.
Về sau Từ Thịnh Hoài còn dám làm cô mất hết thể diện ở trước mặt tất cả mọi người?
Ngôn Khanh Nguyệt ở trong lòng hung ác mà nhớ kỹ mối thù này với Từ Thịnh Hoài.
【Không biết tại sao kịch bản lại xuất hiện sớm, chắc chỉ là Từ gia nghe nói cô trở về nước nên đến dò xét ý cô chút thôi.】
“Vậy tôi có phải đồng ý không?”
Ngôn Khanh Nguyệt không kiên nhẫn nhăn lại đôi mi thanh tú, cô không muốn đính hôn với tên biếи ŧɦái kia.
Nhưng mà cô phải suy nghĩ vì kịch bản.
【Trước mắt cứ đừng đồng ý, làm qua loa xong chuyện thôi. Bây giờ Từ Thịnh Hoài còn không có ác cảm với cô, đợi đến kịch bản cô bị từ hôn mất hết thể diện, anh ta ghét cô rồi hãng đồng ý.】
“Ừm.”
Ngôn Khanh Nguyệt vuốt con mắt mệt mỏi, da tuyết cô thực sự rất kiều mềm mới chỉ tùy tiện nhào nặn một cái đuôi mắt đã hiện ra một mảng đỏ tươi.
“Anh hai em mới mười tám tuổi, em chưa muốn kết hôn.”
Lời nói có ý lấy lòng, cuối câu còn nói với giọng cao hơn để lộ mùi vị đầy nũng nịu.
Một tiếng “Anh hai” nói ra đều làm tâm người rối loạn.
Thông gia giữa gia tộc trong vòng danh môn bình thường đều quyết định ngay khi con cháu hai bên vừa mới trưởng thành, trước tiên sẽ làm lễ đính hôn rồi chờ đến tuổi thích hợp lập gia đình thì đi đăng kí giấy.
Khoảng thời gian giữa hai quá trình là rất nhiều năm đủ để cho các đối tượng hai bên có nhiều thời gian bồi dưỡng cảm tình.
Ngôn Thừa Vận đương nhiên biết quy củ ngầm ước định trong đó.
Nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh bình tĩnh rơi xuống chỗ con mắt hồng bị xoa cọ ra ý vị ủy khất của em gái, anh cũng không nói ra được bất kỳ lời nặng nào.
“Ừ, vậy thì trước mắt không kết hôn.”
Anh không nhịn được nâng lên lòng bàn tay lau đi nước mắt chỗ khóe mắt thay cho đại tiểu thư kiều mềm buồn ngủ đang ủy khuất trước mặt mình.
Từ Thịnh Hoài anh đã gặp qua, chưa xứng với em gái anh.
Ngôn Thừa Vận không nhịn được dùng ánh mắt bắt bẻ từng tên thanh niên danh môn nổi danh trong miệng mấy người ở Hải đô, không một ai xứng với em gái thiên kiều bá mị của anh.
Thôi, dù sao Khanh Khanh cũng còn nhỏ.
Ngôn Thừa Vận im lặng than thở ép bản thân không chú ý đến ác niệm không nên được sinh ra nơi đáy lòng mình, anh sờ nhẹ đầy vẻ ôn hòa lên mái tóc đen của Ngôn Khanh Nguyệt.
“Đều nghe theo ý Khanh Khanh .”
Ngôn Khanh Nguyệt dùng ánh mắt hoài nghi liếc nhìn anh một cái, kỳ quái nói thầm với hệ thống.
“009, vì sao anh ta...... có thái độ là lạ với tôi, không phải bọn tôi đang tranh gia sản với nhau à?”
Cô là vì chiều theo ý kịch bản nên mới nói nhẹ nhàng với anh ta nhưng Ngôn Thừa Vận thì phải đề phòng cô chứ?
【Thế thì đúng rồi! Ngôn Thừa Vận lòng dạ rất sâu, anh ta cho dù không thích cô thì cũng sẽ không thể hiện ra ngoài. Cô nhìn xem, anh ta biết rõ cô về nước để tranh gia sản mà còn chạy đến trường học để đón cô về, cố tình làm ra bộ dạng anh trai tốt.】
Ngôn Khanh Nguyệt hiểu rõ gật đầu, cô còn một nỗi nghi vấn.
“009 nói hơn một nửa Ngôn gia nắm ở trong tay của Ngôn Thừa Vận, tôi lại mới về nước thì tranh gia sản với anh ta kiểu gì đây?”
Ngôn gia là lập nghiệp bằng con đường kinh doanh, người kinh doanh xem trọng ích lợi.
Cho dù các chú bác có nhớ đến tình cảm con cháu thì cũng không khả năng chỉ bởi vì Ngôn Khanh Nguyệt có máu mủ Ngôn gia mà đưa sản nghiệp lớn như vậy cho cô.
【Khà khà, nhưng mà chúng ta là nhân vật phản diện, tất nhiên không có chuyện dùng thủ đoạn đàng hoàng để cạnh tranh! Về sau sẽ có một đoạn kịch bản là chế ra tiếng xấu để hãm hại Ngôn Thừa Vận, đến lúc đó cô có thể dựa vào sự tội nghiệp lấy được một ít quyền lợi trong công ty. Chẳng qua đó cũng chỉ là Ngôn Thừa Vận đang tương kế tựu kế thôi. Đây đều là kịch bản về sau.】
Ngôn Khanh Nguyệt nặng nề chớp mí mắt câu được câu không tán gẫu cùng 009.
Không biết lúc nào xe đã chậm lại rồi ngừng hẳn.
Trước khi xuống xe Ngôn Thừa vận thu hồi mắt nhìn màn hình số liệu quay sang nhắc nhở một tiếng.
“Khanh Khanh, đêm nay sẽ có bữa tiệc mời khách cho em, anh hai đã sắp xếp xong rồi.”
【Khanh Khanh! Đây cũng là một đoạn kịch bản quan trọng.】
【Bữa tiệc tối nay cô phải làm rất nhiều việc:
1. Cự tuyệt một nam sinh gia tộc bé đi đến lấy lòng một cách khắc nghiệt, thu thêm cừu hận.
2. Giả vờ vô tình tạt đồ uống vào áo vét của Ngôn Thừa Vận làm anh ta mất mặt.
3. Làm cho thanh mai trúc mã Từ Thịnh Hoài luôn cũng nhượng nhịn cô thấy chuyện đó, cho anh ta biết sự ác độc của cô.】
Trong bữa tiệc này phải đặc tội tất cả mọi người một lần, nghe xong hệ thống nói Ngôn Khanh Nguyệt đều cảm thấy nhiệm vụ của mình quả thật nặng nề và phiền phức.
“009, mệt mỏi quá, nhiều nhiệm vụ như vậy...... Bắt nạt nhiều người như vậy chỉ trong một lần.”
Chỉ bắt nạt mỗi nam chính cô cũng đã cảm thấy mệt mỏi rồi.
“Khổ cho Khanh Khanh, đêm nay chúng ta cố gắng chút, một tháng sau đều không cần làm theo kịch bản! Thế giới này kết thúc xong ta có thể xin mấy ngày nghỉ ngơi cho Khanh Khanh.”
009 thuần thục bắt đầu dỗ ký chủ yếu ớt nhà mình còn không quên vẽ một cái bánh nướng.
Ngôn Khanh Nguyệt còn đang phàn nàn với hệ thống, Ngôn Thừa Vận đợi lâu không thấy cô nói.
“Khanh Khanh?”
Ngôn Khanh Nguyệt ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng nõn kiều mềm lên biết nghe lời phải đáp: “Dạ, cảm ơn anh hai.”
Một câu đáp lại ngọt ngào mềm mại tức khắc đánh trúng trái tim bình tĩnh không lay động của Ngôn Thừa Vận.
Kể từ lúc vợ chồng già Ngôn gia qua đời Ngôn Khanh Nguyệt cũng đang ở nước ngoài, anh bình tĩnh trải qua sinh hoạt cẩn thận tỉ mỉ của mình.
Có một em gái thấy cũng ổn.
“Trước mắt thiệp mời vẫn chưa gửi đi, mới chỉ mời mấy gia tộc quan hệ gần. Khanh Khanh cảm thấy cần bổ sung thêm cái gì?”
【Khanh Khanh, bảo anh ta phát thiệp mời ra ngoài thật nhiều! Làm cho càng nhiều người nhìn thấy sự ác độc của cô thì kịch bản mới có càng phát triển hơn.】
Ngôn Khanh Nguyệt không thèm để ý những chi tiết này, cô nói lại một lần y chang hệ thống.
“Được, Khanh Khanh vui vẻ là được.”
Sau khi xuống xe Ngôn Thừa Vận gọi điện thoại sai cấp dưới chuẩn bị chu toàn.
......
Bữa tiệc tổ chức linh đình tràn ngập tràn ngập mùi rượu nồng thuần và mùi thơm bánh ngọt.
Người đi lại rất nhiều, chỉ một câu nói của Ngôn Khanh Nguyệt làm gia tộc có danh tiếng nhỏ ở Hải đô đều tới.
Thậm chí người ngoài còn đồn bữa tiệc lần này không chỉ vì bày tiệc mời khách cho đại tiểu thư Ngôn gia mà còn vì tìm vị hôn phu hợp mắt cho đại tiểu thư Ngôn.
Cho dù như thế nào thì cũng đủ thấy rằng Ngôn gia rất coi trọng vị đại tiểu thư này, thanh niên tài tuấn đến bữa tiệc không cấm sinh ra chút suy nghĩ trèo lên cành cao.
Bắt được đại tiểu thư Ngôn, việc lên như diều gặp gió còn không phải ở trong tầm tay? Nghe nói đại tiểu thư Ngôn ốm yếu chắc cũng là người dễ nắm bắt thôi.
Nhân vật chính của bữa tiệc hoặc cũng là đối tượng mà mấy thanh niên tài tuấn muốn leo lên đang mất hứng ngồi ở trong góc.
Ngôn Khanh Nguyệt phiền muộn vặn lên đôi mi thanh tú uể oải cúi đầu nhìn ly rượu sữa bò màu ngà, khuôn mặt nhỏ trắng hồng thở phì phò đầy ủy khuất.
Ngôn Thừa Vận thích xen vào chuyện của người khác quá mức! Cô là người trưởng thành mà trong bữa tiệc lại không cho uống một hớp rượu.
Còn an bài thêm người nhìn chằm chằm cô chuyên môn lấy rượu của cô đổi thành sữa bò.
Có người trưởng thành nào lại uống sữa tươi trong tiệc! Làm cô mất hết cả mặt.
Càng làm lòng cô thấy phiền muộn là trong bữa tiệc này mời quá nhiều người, cũng quá nhiều người ganh tị.
Ngôn Khanh Nguyệt nâng má hồng, mặt không biểu tình ngồi ở trong góc cũng không thể che đi hết khuôn mặt liễm diễm của cô.
Bề ngoài tuyệt sắc đến chói mắt làm cho ánh mắt mỗi người vào cửa đều ngay lập tức chú ý đến nàng.
Vẻ mặt mệt mỏi phiền muộn cũng chỉ làm cho cái khuôn mặt nhỏ nghiên lệ ấy càng thêm sinh động, không nhịn được cơn ngứa trong lòng muốn trêu chọc cô một chút.
Cô mới ngồi ở chỗ này được mười phút đã có chừng hai mươi nam sinh trẻ tuổi có ý hoặc vô ý đến gần.
Bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu, cô đến sớm còn Ngôn Thừa Vận còn đang xử lý một chút việc trong công ty, Từ Thịnh Hoài cũng chưa đến.
Kịch bản chưa bắt đầu cô không thể gấp gáp hoàn thành kịch bản bắt nạt người khác, cô chỉ có thể qua loa đuổi đi mấy nam nhân đáng ghét này.
Kẻ đi người đến như vậy nhiều lần làm Ngôn Khanh Nguyệt đã hết kiên nhẫn.
“009 bọn họ phiền quá, không nghe hiểu tiếng người hay sao?”
【Khanh Khanh đừng tức giận chúng ta nhịn một xíu, bọn họ chắc đoán được cô là đại tiểu thư Ngôn gia nên muốn thừa cơ lên nịnh bợ!】
Trên thực tế trước khi Ngôn Khanh Nguyệt tiến vào thế giới, toàn bộ tuyến của thế giới đều đình trệ, tất cả mọi người đều rất mơ hồ đối với tướng mạo của đại tiểu thư Ngôn gia.
Họ căn bản không nhận ra thân phận của Ngôn Khanh Nguyệt chỉ là nghĩ rằng là đại tiểu thư gia thế nhỏ tới tham gia náo nhiệt vậy nên từng người mới dám đi lên bắt chuyện không chút kiêng kỵ nào.
Mãi mới được một lúc yên bình lại nghe thấy một giọng nam trẻ tuổi cười tủm tỉm truyền đến từ bên cạnh.
“Cô là tiểu thư xinh đẹp nhà ai mà sao tôi chưa bao giờ gặp qua.”
“Có bạn trai chưa? Có thể thử suy xét tôi không?”