Ngôn Khanh Nguyệt ngẩn người, con mắt tròn trịa rõ ràng vẻ ngây ngốc mở to, lúc cô phản ứng kịp thì khuôn mặt nhỏ trắng hồng đã biến hồng từ trên xuống dưới.
Tên biếи ŧɦái này!
Đuôi mắt Ngôn Khanh Nguyệt đỏ ửng mang lên vẻ tức giận có vẻ muốn khóc, cô vừa thẹn vừa giận trừng mắt Từ Thịnh Hoài tức giận cắn răng nghiến lợi nói.
“Biến! Biến ngay về trong lớp của cậu đi!”
Nhìn thanh mai nhỏ tức mà muốn khóc Từ Thịnh Hoài mới nhận ra mình vừa trêu người ta hơi quá, tay anh hoảng loạn luống cuống không biết nên dỗ như thế nào.
Từ Thịnh Hoài là học sinh năng khiếu thể dục nên hiếm khi tiếp xúc với con gái, anh còn là một tên thẳng nam mười phần mười không thèm để mắt bất cứ ai, việc yêu thích nhất là đổ mồ hôi như mưa trên bãi tập, ở đó anh có thể xả hết tính nóng và khí nóng trên người mình.
Thế cho nên anh không có tí kinh nghiệm dỗ dành con gái bao giờ, lúc này gặp phải thanh mai nhỏ đang vừa thẹn vừa giận với đôi mắt xinh đẹp ngập nước lóng lánh làm anh hoảng hốt ngây người không nói ra được lời nào.
“Đinh......” Lúc này chuông báo vào học đúng lúc vang lên.
Từ Thịnh Hoài không muốn về cũng phải về phòng học, trước khi rời đi anh vẫn không quên bôi nhọ tên ranh con nghèo đang ngấp nghé thanh mai nhỏ nhà mình.
“Thế tớ đi về đây, cậu đừng để tên này chạm vào người nữa, nhìn qua là biết không phải người tốt.”
Ngôn Khanh Nguyệt: ???
Cái tên họ Từ này thế mà nói nam chính không phải người tốt? Ánh sáng tươi đẹp nhất trong đống thế giới xuyên nhanh này là nam chính chứ ai.
Lời này sao lại nói ra từ trong miệng một nhân vật phản diện ở giai đoạn đầu như Từ Thịnh Hoài?
【Khanh Khanh, cô đừng quên chúng ta là nhân vật phản diện, phải lấy việc bắt nạt nam chính làm vẻ vang! Cô sao lại còn nói đỡ cho anh ta.】
“Tôi không có nói đỡ cho anh ta, tôi chỉ chướng mắt cái tên biếи ŧɦái gọi Từ gì gì này.”
【...... là Từ Thịnh Hoài, hóa ra Khanh Khanh cô không nhớ kỹ tên người ta.】
“Tên của biếи ŧɦái có gì mà cần nhớ, anh ta về sau còn phản bội tôi đấy.”
Đuổi đi cái tên Từ Thịnh Hoài nhìn như thế nào không vừa mắt xong, Ngôn Khanh Nguyệt nhìn Lâm Nghiêu ngoan ngoãn này đều thấy thuận mắt hơn hẳn.
Được rồi, bắt nạt một lần thì ngừng thôi.
Nam chính dù sao cũng là nhân vật chính của thế giới, người ta còn cần yên tĩnh để học tập nếu không sau này làm sao mà quật khởi được?
Ngôn Khanh Nguyệt quyết định tạm thời để yên cho anh, trước mắt cứ để cho nam chính học tập bình thường.
Cô vẫn là một nhân vật phản diện rất có nguyên tắc.
“Thôi, không cần cậu lau tay.”
Ngôn Khanh Nguyệt định rút tay về nhưng lại bị Lâm Nghiêu nắm chặt lấy một cách đơn giản dễ dàng không động đậy nổi.
“Bỏ tay ra hoặc là cậu cũng biến ra ngoài như Từ Thịnh Hoài.”
Cảm xúc trên khuôn mặt u sầu nhạt nhẽo của Lâm Nghiêu chập trùng lên xuống, anh kịp thời buông lỏng tay ra.
Trước khi bỏ tay còn như là chó dữ giành ăn, anh không ngừng dây dưa ngón út của Ngôn Khanh Nguyệt bóp véo nó nhẹ tựa như đang toan tính giữ chút hương thơm dính lại trên tay mình.
“Lại mệt quá.”
Ngôn Khanh Nguyệt ngáp một cái, khuôn mặt nhỏ trắng hồng nổi lên vẻ mệt mỏi ủ rũ.
Thân thể của cô quá yếu, chỉ cần cảm xúc phập phồng mạnh một chút đã cảm giác mệt mỏi mất sức luôn rồi.
【Vậy thì Khanh Khanh nghỉ ngơi một chút đi, cô vất vả rồi!】
......
Trên tầng cao nhất của tòa lầu dạy học học sinh năm ba có bục đài nhỏ là một chỗ vô cùng yên tĩnh.
Hiện tại là nghỉ 10 phút giữa giờ, chương trình học lớp mười hai vốn đã rất mệt nhọc vậy nên không có ai lại lãng phí 10 phút hiếm hoi thời nghỉ ngơi để lên trên sân thượng.
Ngoại trừ...... người đã ngủ hơn một nửa tiết học nên sức lực hồi phục khỏe mạnh như Ngôn Khanh Nguyệt.
Cô không phải nhàn rỗi nên đi lên sân thượng để chơi mà cô lên đây là để hoàn thành nhiệm vụ.
Sân thượng là một địa điểm quan trọng mà nam chính bị bắt nạt.
Cơ thể Ngôn Khanh Nguyệt vốn dĩ đã yếu nên không thể đi đường quá nhanh, nhưng cô không nghĩ rằng còn có người đi chậm hơn cả mình.
Mí mắt cô rũ xuống hơi mang vẻ buồn bực, đầu quay lại nhìn Lâm Nghiêu đang cúi đầu không để ý theo sau lưng cách cô ở khoảng cách không xa.
“Nhanh lên.” Đại tiểu thư Ngôn chưa bao giờ sẽ bận tâm suy nghĩ của người khác, cô thúc giục một cách không kiên nhẫn.
【Bởi vì đắc tội đại tiểu thư Ngôn gia, ở ngày đầu tiên khai giảng Lâm Nghiêu đã bị mấy bạn học toan tính nịnh bợ Ngôn gia lừa đi lên trên sân thượng để bắt nạt.】
【Nhưng mà kịch bản lại lộn xộn, thế nhưng không có ai định bắt nạt Lâm Nghiêu! Bọn họ hình như hiểu lầm rằng Lâm Nghiêu trở thành bạn bè với cô! Vậy nên không dám đắc tội Lâm Nghiêu!】
【Khanh Khanh, vậy nên đành phải giao cho cô hoàn thành đoạn nội dung cốt truyện này, cố lên!】
【Cô không chỉ qua loa cho xong chuyện mà còn phải thúc đẩy cho nam chính sinh ra tâm trạng tiêu cực! Đây là phần kịch bản quan trọng nhất mà nam chính từ bên trong ẩn nhẫn thong dong chuyển thành bắt đầu quật khởi lên!】
Đây cũng là nguyên nhân mà Ngôn Khanh Nguyệt cố ý mang Lâm Nghiêu đưa lên trên sân thượng.
Ngôn Khanh Nguyệt vừa tỉnh ngủ nên tiếng nói hơi yếu lại ngọt mềm, lúc hơi buồn bực mà mắng người khác cũng mang theo vẻ nũng nịu.
“Chân cậu bị què à?”
Tiếng nói nhỏ yếu véo von chui lọt vào trong lỗ tai Lâm Nghiêu làm trong đầu anh nổi lên từng gợn sóng, dục niệm hơi mang ngứa ngáy cào nhẹ trong l*иg ngực một chút.
Thừa dịp Ngôn Khanh Nguyệt không nhìn đến anh ngẩng đầu lên, trong tròng mắt đen nhuộm dần sắc buồn nồng đậm đang rõ ràng tràn đầy vẻ chiếm hữu và tham lam.
Như hận không thể đem thân thể thon gọn phía trước cất giấu hết vào trong mắt để nhìn kĩ từng chi tiết.
Ngôn Khanh Nguyệt còn đang than phiền oán trách với hệ thống: “Nam chính đi chậm thật, có phải anh ta đoán được là tôi sắp bắt nạt anh ta nên sợ?”
Dọc theo đường đi đến đây, cô cũng đang suy nghĩ sẽ bắt nạt nam chính như thế nào để kích phát ra tâm tình tiêu cực của anh.
Hệ thống 009 hào hứng cung cấp cho Ngôn Khanh Nguyệt rất nhiều chiêu trò gây hại.
【Khanh Khanh, nếu chỉ bắt nạt một cách bình thường thì nam chính cũng chỉ coi đó là chuyện không đáng bận tâm, anh ta nhẫn nhịn quen rồi. Vậy nên chúng ta bây giờ cần phải làm nhục lòng tự trọng của anh ta!】
Gió mát trên sân thượng phất phơ thổi đi một ít khô nóng của mùa hè.
Ngôn Khanh Nguyệt ngồi ở trên băng ghế đá vừa được Lâm Nghiêu lau sạch sẽ, cô nhìn từ trên cao xuống tên Lâm Nghiêu đang ngồi một chân trên mặt đất.
009 nói không sai, quả nhiên tên nam chính này bị bắt nạt quen rồi.
Cho dù Ngôn Khanh Nguyệt bắt anh phải ngồi xuống đó Lâm Nghiêu cũng chỉ cúi đầu đầy khiêm tốn và ngoan ngoãn nghe theo.
Hoàn toàn không có ý tứ nào là muốn phản kháng, thậm chí cũng không hỏi xem cô gọi anh lên đây để làm gì.
009 cũng nói với ký chủ nhà mình rằng cảm xúc nam chính bây giờ đang rất bình tĩnh, không phập phồng gì cả.
Không thể như vậy được, cứ như vậy thì kịch bản không hoàn thành được!
Nhìn mi mắt anh đầy bình tĩnh với bộ dạng nghe lời quá mức, Ngôn Khanh Nguyệt đã nghĩ ra cách để làm nhục anh rồi.
“Bây giờ cậu quỳ xuống cho tôi!”
Dưới đầu gối của nam nhân là vàng, vậy nên bắt anh quỳ gối hẳn là sẽ nhục nhã vô cùng.
Lâm Nghiêu không ngẩng đầu lên, nghe thấy đại tiểu thư Ngôn trên đầu đang vênh mặt ra lệnh hất hàm sai khiến anh.
Tiếng nói ngọt mềm không hét ra được vẻ dọa người ấy cũng chỉ làm cho người ta nghe xong không chán ghét nổi.
Ngược lại, thiếu nữ kiêu căng ngang ngược giống như một con mèo nhỏ cậy được sủng ái mà kiêu, ai nghe thấy cũng chỉ có thể làm theo tâm ý của cô.
【Khanh Khanh khí thế lắm!】
Ngôn Khanh Nguyệt nghe thấy 009 vỗ tay thổi phồng khiến hàng lông mày xinh đẹp vừa nhấc lên, nhưng khi nhìn xuống khóe môi đang đắc ý cười nhạt khựng lại.
Lâm Nghiêu nghe lời quỳ một gối xuống ở trên mặt đất bằng xi măng cứng rắn.
Không có tí phản kháng nào mà yên lặng quỳ trên mặt đất.
【Khanh Khanh, cảm xúc nam chính hơi phập phồng nhưng đã bình tĩnh lại, cơ hồ không có tâm trạng tiêu cực.】
Ngôn Khanh Nguyệt sắp tức điên rồi, cô hơi buồn bực mím chặt cặp môi hồng mềm, hàm răng thẳng đều cắn nửa môi dưới hiện ra một loạt vết răng tinh tế.
Nam chính không có tí tôn nghiêm như vậy à? Bắt anh ta quỳ thì anh ta quỳ mà không tức giận một chút nào.
Cứ như vậy thì kịch bản của cô hoàn thành kiểu gì?
Ngôn Khanh Nguyệt bực tức một hồi mới nghĩ ra biện pháp mới.
Nếu nam chính đã không có tí lòng tự trọng nào vậy thì không cần làm người cũng được.
“Cậu biết tôi là đại tiểu thư Ngôn gia đúng không?”
“Nếu cậu muốn sống một năm này trong yên bình......”
“Thì làm chó cho bản tiểu thư đi.”
“Nghe không?”
Mấy câu này đã khiến cho Lâm Nghiêu vốn dĩ đang cúi đầu thành thật chợt nâng lên cặp mắt đen âm u nhìn lên.
Nhìn hàng lông mày bị che kín dưới tóc mái vụn nhỏ mơ hồ cảm nhận được dáng vẻ phiền muộn.
Làm chó à?
Đại tiểu thư Ngôn với vẻ ngoài vô song, kiều sinh quán dưỡng mà cũng thiếu chó nằm dưới chân à?
Cô chỉ cần vẫy tay một cái là đã có người tình nguyện cúi đầu làm chó trung thành, một con chó hung ác bảo vệ hoa hồng kiều đẹp.
Bên cạnh cô vẫn còn vị trí cho anh ư?
Ngôn Khanh Nguyệt nhìn đến đáy mắt Lâm Nghiêu đầy vẻ phiền muộn, lúc này cô mới thỏa mãn thở dài.
May mà nam chính dù biết nhẫn nhịn cũng không thể chấp nhận việc người khác coi mình là chó.
【Khanh Khanh cố lên! Cảm xúc nam chính đang phập phồng rất mạnh! Tâm trạng tiêu cực tăng lên 20%】
Nghe 009 nói thế, càng làm Ngôn Khanh Nguyệt tự tin rằng bản thân có thể một đường đi đến cuối kịch bản.
“Nói chuyện.”
“Có muốn làm chó của tôi không?”
“Bao nhiêu người bên ngoài muốn bám lên Ngôn gia mà không được đấy.”
Chung quanh giữ yên mấy giây tĩnh mịch mới nghe thấy Lâm Nghiêu đang quỳ trên mặt đất đồng ý với giọng khàn khàn.
“Được.”
Làm chó của đại tiểu thư có phải nghĩa là có thể làm những việc mà trước đây anh còn không dám nghĩ không?
Có phải là có thể càng trở nên thêm thân mật không khoảng cách?
Chó ngoan lúc nào cũng dính ở chân của chủ.
Lâm Nghiêu nghĩ nếu anh làm chó của Ngôn Khanh Nguyệt, anh sẽ có thể làm mấy động tác khác thường với chủ nhân nhỏ kiều mềm này......
Hoặc anh có thể bị cô dùng tiếng nói ngon ngọt mềm mại ấy mắng hai chữ chó hư.
Chủ nhân bốc đồng kiều mềm nên biết phải dung túng con chó sói lòng tham không đáy nuôi trong nhà này chứ.
【Tâm trạng tiêu cực của nam chính tăng lên 50%, Khanh Khanh cố lên!】