Quyển 2: Trưởng công chúa nuông chiều nuôi nam sủng - Chương 3: Con muốn một phò mã

Ý của Ngôn Khanh Nguyệt là muốn đem cái tên thị vệ đang hoàng Quý Phù Tùng này biến thành một tên tay sai làm việc hèn mọn nhất để sai sử.

Dùng sự dày vò cả thể xác lẫn tâm hồn để làm nhục anh.

Nhưng thân phận Quý Phù Tùng là nam sủng, nên khi Ngôn Khanh Nguyệt nói ra một câu rất nghiêm chỉnh, khi rơi xuống trong tai của người bên ngoài lại mang thêm một tia mập mờ.

Tố Vân và Thải Nguyệt liếc nhau một cái, hai vị cung nữ thϊếp thân đồng thời đỏ mặt cúi đầu, ra hiệu im lặng làm mấy cung nữ khác đều lui ra ngoài.

Cũng không thể làm hỏng nhã hứng của công chúa nhà mình.

Rõ ràng, người hiểu lầm cũng không chỉ có mỗi mấy đại cung nữ ở bên cạnh, Quý Phù Tùng nghe như thế xong lại hơi giật mình, hầu kết nhanh chóng lăn mấy lần.

Mắt thấy trong cung điện chỉ còn sót lại hai người bọn họ, hô hấp nhanh chóng của Quý Phù Tùng càng dồn dập thêm mấy phần.

Làm nam sủng phải làm cái gì, tất nhiên là anh biết.

Ý tứ của công chúa là...... bảo anh tự chủ động sao? Vậy anh cần phải...... làm như thế nào?

Quý Phù Tùng không phải là không hiểu, chỉ là từ nhỏ đam mê tập võ một lòng muốn làm thị vệ Hoàng gia, chưa từng có tiếp xúc thân mật với nữ tử khác.

“Còn cần ta dạy cho ngươi à?”

Trên gương mặt xinh đẹp của Ngôn Khanh Nguyệt luôn giữ thần sắc kiêu căng không nhịn được, lời nói tựa như thúc giục.

Quý Phù Tùng nắm chặt lấy lòng bàn tay tiết đầy mồ hôi nóng, tâm anh như nổi trống đứng dậy, người trầm nặng như là trên đùi buộc một cái cân lớn.

“Thuộc hạ tuân mệnh.” Mấy chữ tối nghĩa vô cùng chui ra từ cổ họng của Quý Phù Tùng.

Đang lúc Ngôn Khanh Nguyệt suy xét nên ra lệnh cho anh ta làm việc nặng gì, hơi giương mắt lên lại thấy trước mắt một thân đen tối úp vào người.

Khí tức xâm lược không che giấu nổi ập đến, cô như là phát giác ra một chút nguy cơ, hoảng hốt đến hoa dung thất sắc.

“Ngươi đang làm cái gì!?”

Ngôn Khanh Nguyệt nằm nửa người ở trên tháp mềm, trong lúc kinh hoảng, cánh tay mềm mại khoác ở hai bên trái phải cũng bị một đôi tay màu lúa mạch xù xì rắn chắc đè lại, căn bản khó đứng dậy được.

Lúc môi mỏng khô khốc lạ lẫm cực kì mà không tìm thấy cửa rơi xuống, nó lục lọi ngậm lấy được một miếng cằm mềm mại.

Quý Phù Tùng như không éo nổi trái tim gần như sắp nhảy ra l*иg ngực, miễn cưỡng nhớ đến chút kinh nghiệm học được từ trong thoại bản, toan tính muốn chiếm được niềm vui của công chúa.

Anh nặng nề mà nhắm mắt, hơi thở trầm nặng vội vã gấp rút thổi đến lông tơ nhỏ bé trên da tuyết trắng nõn trước mắt.

Quý Phù Tùng thử duỗi cái lưỡi dày ra, liếʍ láp cực nhẹ qua môi mềm của công chúa, tính toán ép hàm răng đang nhắm chặt kia mở ra.

Lời nói vừa hàm hồ vừa cung kính truyền đến từ chỗ da thịt kề nhau, “Thuộc hạ phục dịch công chúa điện hạ.”

“Chát!” Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên từ trong cung điện an tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng thở dốc thô nặng.

Ngôn Khanh Nguyệt tức giận mà run rẩy giơ lên bàn tay ở giữa không trung, lông mi nồng đậm nhanh chóng rung động, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy vẻ vừa thẹn vừa buồn bực.

“Cút ra ngoài!”

Anh ta điên rồi à!? Cô có nói Quý Phù Tùng phải phục dịch cô như vậy không? Thật sự không kiêng kị chút nào mà coi mình là nam sủng thật?

“Không phải nói anh ta cả người ngông nghênh sao?! 009 thiết lập nhân vật cậu đưa thật là quá không đáng tin cậy!”

May là cung nữ đều lui ra ngoài, bằng không người ta mà thấy cô đường đường là trưởng công chúa lại bị một tên thị vị đê tiện đặt ở trên giường mềm bắt nạt, thế thì thật là mất hết mặt mũi.

Không nếm được hương thơm trong môi mềm, Quý Phù Tùng tiếc nuối chưa thỏa mãn mang lên dấu bàn tay trên mặt, một mực cung kính mà lui ra ngoài.

Chỉ là lúc bước ra khỏi cửa điện, bước chân của anh hơi lảo đảo, xưa nay cả người thẳng tắp cong lên, dáng đi cứng ngắc.

Cho đến lúc này anh mới cảm thấy kỹ thuật của mình quá khiếm khuyết nên mới chọc giận vị trưởng công chúa nuông chiều này.

【Khanh Khanh! Kịch bản bắt nạt Quý Phù Tùng đã hoàn thành rồi, tất cả cung nhân đều thấy cô đuổi anh ta ra khỏi cửa điện!】

【Trong hoàng cung còn nhiều người mượn gió bẻ măng, cuộc sống sau này của anh ta cũng không dễ dàng đâu! Không hổ là Khanh Khanh, ngày đầu tiên đã hoàn thành nội dung nhiệm vụ hoàn mỹ như thế.】

009 đúng lúc thổi phồng mới khiến cho tâm tình Ngôn Khanh Nguyệt hòa hoãn lại.

Tố Vân chỉ biết vị trai lơ mới tới kia đắc tội công chúa, cũng không biết là xảy ra chuyện gì.

Cô thấy công chúa tức giận đến gương mặt phiếm hồng, vội vàng đưa lên nước trà.

【Khanh Khanh, còn một đoạn kịch bản nữa phải diễn, bây giờ cô chạy đến Ngự Thư Phòng, chúng ta đi tìm phiền phức cho nam chính.】

Ngôn Khanh Nguyệt mới diễn xong một đoạn kịch bản, đang thở phì phò mà uống trà nguôi giận.

Vừa nghe nói lại phải ra ngoài diễn kịch bản, cô nhất thời có chút phiền muộn nhíu mày liễu lại, môi đỏ bừng rất là mất hứng nhếch lên.

Mỹ nhân hơi buồn bực cũng kinh diễm cực kì, mấy vị cung nữ phục vụ bên cạnh cuối cùng không nhịn được trộm ngắm nhìn ngọc nhan của công chúa.

Không vui thì không vui nhưng Ngôn Khanh Nguyệt vẫn phân rõ cái gì là quan trọng.

Nàng là người làm công xuyên nhanh, làm nhiệm vụ diễn kịch bản là quan trọng nhất .

Đặt chén trà trong tay xuống rồi đứng phắt dậy.

“Công chúa, ngài muốn đi đâu?”

“Ta ra ngoài đi loanh quanh, không cần đi theo.”

Ngay trước mặt các cung nữ, cô cũng rất ngại làm chuyện quá mức ác độc.

......

Cửa lớn Ngự Thư Phòng đóng chặt, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện mơ hồ.

Lý công công đang phục vụ ở ngự tiền mắt sắc nhìn thấy thân ảnh yểu điệu tinh tế cách đó không xa.

Ông nhìn chăm chú vào lại bị ngọc nhan điệt lệ kia kinh diễm đến kêu lên một tiếng, một đám thị vệ cầm đao đợi ở bên cạnh cửa mỗi người cũng là như đầu gỗ mà ngây ngẩn đứng tại chỗ.

Lấy lại tinh thần xong Lý công công vội vàng quỳ xuống đất dập đầu hành lễ, “Nô tài bái kiến công chúa.”

Thị vệ cầm đao ngày thường chuyên canh giữ ở cửa cung, vì tránh cho có người hiềm nghi nên cũng hiếm khi đi lại trong hậu cung, phần lớn đều là lần đầu tiên gặp được trưởng công chúa trong lời đồn.

Trưởng công chúa thật là xinh đẹp, hẳn là người ưa nhìn nhất trên thế gian này.

Từng người không não nhìn chằm chằm vào mặt mũi hung diễm của trưởng công chúa, nghe thấy Lý công công nhắc nhở với giọng dắt bén nhọn, cả đám mới cùng nhau dập đầu dưới đất.

“Ti chức bái kiến công chúa.”

Ngôn Khanh Nguyệt cũng không thèm nhìn bọn họ, coi như không thấy rồi trực tiếp đẩy cửa Ngự Thư Phòng ra.

Cái này cũng là 009 dạy, phải thường xuyên ghi nhớ mình là trưởng công chúa kiêu ngạo không coi ai ra gì.

Trong Ngự Thư Phòng, hoàng đế ngồi ở trên long ỷ đã gần đến trung niên, bộ dáng đoan chính uy nghiêm.

Trên mặt đất một vị tướng lĩnh quỳ sát, đang bẩm báo tình huống cặn kẽ của chiến sự biên quan.

【Cái người ở trên mặt đất kia chính là nam chính Vệ Túc, đại tướng quân thống lĩnh chiến sự liên quan đến biên giới tây nam.】

【Anh ta vừa kết thúc một cuộc ác chiến đã được triệu tập hồi kinh, xuân phong đắc ý chiến thắng trở về, chúng ta ngay lúc này bắt nạt anh ta, kéo giá trị cừu hận tăng mạnh!】

Trong nội dung cốt truyện có thể được công chúa chọn trúng làm phò mã, bộ dáng của Vệ Túc tất nhiên cũng không kém, ngũ quan cứng rắn tuấn dật, cánh tay rộng lớn.

Vết thương hẹp dài mới trên thái dương thấm một tia máu nhưng cũng không ép đi được vẻ sát khí dọa người.

Vi thần dân giả, không được ân chuẩn tuyệt đối không được nhìn trộm thánh nhan, cho nên cặp mắt còn sót lại một chút máu tanh của anh cũng một mực buông thõng.

Vệ Túc chỉ nghe thấy một đợt tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến, sau đó là tiếng nói trong veo như lạc châu.

“Phụ hoàng.”

Nghe xưng hô này, anh nhất thời hiểu rõ.

Trong hoàng cung này người có thể xưng hô như vậy, mà lại chỉ có một vị công chúa duy nhất —— trưởng công chúa Đại Hoài Ngôn Khanh Nguyệt.

Từng nghe mơ hồ qua danh tiếng của trưởng công chúa, từ việc cô xông vào Ngự Thư Phòng một cách công khai cũng đủ thấy được ân sủng.

Vệ Túc cúi đầu quỳ rạp dưới đất, khóe mắt thấy một đôi giày tơ vàng văn gấm lướt qua bên cạnh, mùi hương dụ hoặc không biết thổi từ chỗ nào mà đến.

Anh chưa bao giờ gặp qua trưởng công chúa, cũng không để ý lắm, im miệng không nói đầu cúi thấp ở dưới đất.

Nhìn thấy người đi tới vẻ mặt uy nghiêm của hoàng đế lập tức biến đổi, chân tình thật cảm lộ ra nụ cười cha hiền, “Khanh Khanh sao lại tới đây? Thân thể con yếu ớt, ban ngày đã phơi rồi, chớ lại xuất cung hồ nháo.”

“Phụ hoàng, con muốn một phò mã!” Trong giọng nói trong veo của Ngôn Khanh Nguyệt mang vẻ tự phụ, được sủng ái mà kiêu, cô tùy ý tựa lên ghế dựa mềm ở một bên.