“Tại sao cậu lại ở chỗ này?” Ngôn Khanh Nguyệt còn hoang mang hơn cả 009, trong đêm tối không thấy rõ sắc mặt Lâm Nghiêu, cô chỉ nhíu mày mím môi mà hỏi ra tiếng.
Đêm nay dưới một nửa ép buộc của Ngôn Thừa Vận, cô bị bắt rưng rưng xem xong hết nguyên một phần tài liệu cặn kẽ đó.
Nam chính bây giờ hẳn đang học cấp ba ở Vân tỉnh sát bên cạnh mới đúng!
Tại sao nam chính lại đi sai lệch so với kịch bản! Anh đến cùng muốn làm cái gì?!
Bóng đêm nồng nặng, gió mát ngẫu nhiên quét qua, thổi đến khiến cho xương cốt yếu ớt như Ngôn Khanh Nguyệt run nhẹ lên, người cô nổi da gà.
Một giây sau cả người cô bị ôm vào lòng, chỉ có thể ngửi thấy mùi bột giặt nhàn nhạt cùng với một chút mùi thuốc lá trên người Lâm Nghiêu, toàn thân đều là hơi thở nóng bỏng.
Khả năng nhìn trong đêm tối của Lâm Nghiêu không kém, dù sao trong nhà anh từ nhỏ đến lớn cũng đều là âm u không thấy được ánh mặt trời.
Con mắt mờ mịt nồng nặc của anh tinh tường nhìn xuyên qua bóng đêm mông lung, ánh mắt tham lam lại âm trầm từng chút từng chút đánh giá thần sắc kinh hoảng trên khuôn mặt nhỏ nghiên lệ trước mắt.
Không có vui mừng mà chỉ có bối rối và sợ hãi.
Lâm Nghiêu như lữ nhân sắp chết khát trên sa mạc khát vọng nhìn thấy một tí xíu mừng rỡ từ trong mắt của đại tiểu thư Ngôn, muốn nó đáp lại tình cảm chân thành nhiệt tình lại ti tiện như trong bùn của anh.
Anh cúi đầu xuống, chiếc mũi cao gầy gần như đặt lên trên thịt mềm bên cạnh má hồng của Ngôn Khanh Nguyệt rồi thở ra một hơi đầy nóng bỏng.
“Đại tiểu thư không muốn nhìn thấy tôi à?” Tiếng nói cực trầm, mất tiếng khàn khàn, trong đáy mắt vẻ cố chấp rất dọa người.
Thấy đến tình cảm nóng bỏng không chút thu liễm nơi đáy mắt Lâm Nghiêu, Ngôn Khanh Nguyệt không biết phải làm sao, hạ con mắt hoảng hốt xuống cắn chặt môi.
Thiết lập nhân vật của nam chính hoàn toàn không bình thường nữa, bộ dạng cố chấp quái dị này của anh cũng làm cho cô không biết phải cư xử ra sao.
“009, làm sao bây giờ......”
Bên tai thổi đến hơi thở nóng bỏng, Ngôn Khanh Nguyệt bị bắt tựa vào trong ngực của Lâm Nghiêu, thân thể tinh tế kiều mềm không thể động đậy.
Khí tức nóng bỏng ấy dây dưa hương thơm thanh ngọt của Ngôn Khanh Nguyệt, tư thế thân mật làm cô buộc phải nghe mấy lời càng ngày càng quá mức của Lâm Nghiêu.
“Trong một tháng này có người khác hôn cậu nữa không? Có dây dưa không ngừng, hận không thể cuốn hết nước ngọt bên trong đi không để lại một giọt như tôi không?”
“Đại tiểu thư sẽ không chỉ có mỗi con chó như tôi đi, nhưng cậu có nhớ đến còn có một con chó là tôi không? Bạn trai thì sao? Có bao nhiêu người rồi?”
Ngôn Khanh Nguyệt nghe mặt đỏ tới mang tai, hận không thể lập tức che miệng nam chính lại, cô giãy giụa ngẩng lên khuôn mặt đỏ bừng hơi vẻ buồn bực, tức giận cực kì đánh gãy, “Cậu điên à?”
“Tôi không có bạn trai, một người cũng không có, đừng nói nữa!”
Một câu nói trong nháy mắt làm yên ổn bực bội trong lòng Lâm Nghiêu, tim đập như nổi trống của anh hơi hòa hoãn một chút, hơi thở phun ra lại vẫn nóng bỏng dọa người như cũ.
“Trên người cậu nóng quá.” Trên cổ trắng nõn của Ngôn Khanh Nguyệt bị nhiệt khí thở ra của anh phun nóng thành màu hồng, cô hơi rụt người lại vô ý thức lui về phía sau, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Lâm Nghiêu an tĩnh cúi đầu xuống làm tóc mái đen đặc trên trán rũ tại bên cạnh gương mặt mềm mại của Ngôn Khanh Nguyệt.
Hơi khí nóng bỏng truyền qua da thịt kề sát, Lâm Nghiêu vẫn ngoan ngoãn nghe lời như trước giọng câm nói khẽ: “Đại tiểu thư, tôi bị sốt.”
Anh không chiếm được yêu thương nên chỉ có thể như chó con vẫy đuôi mừng chủ, dựa vào thương tích khắp người để bán thảm khẩn cầu lấy chút thương hại, hy vọng cô có thể bố thí cho chút ngon ngọt.
Anh đánh cuộc đúng rồi, Ngôn Khanh Nguyệt chính là một người tính tình dễ mềm lòng.
Môi của cô mềm nhũn mấp máy, trong giây phút con mắt rõ ràng không được tự nhiên, cô ấp úng oán trách một câu.
“Nóng sốt đến mức như vậy cậu còn chạy tới......”
Bàn tay nóng bỏng của Lâm Nghiêu cẩn thận nâng lên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp mềm mại như đậu hũ, há miệng nói từng chữ nóng bỏng nhiệt liệt.
“Tôi chỉ đến đây để nhìn cậu một cái.”
“Đại tiểu thư, tôi có thể hôn cậu không?”
Anh cúi đầu, từ giữa hàm răng thoát ra tiếng nói nỉ non, Lâm Nghiêu không cho đại tiểu thư mềm lòng cơ hội để từ chối.
Một tay anh nâng cái cằm mềm của đại tiểu thư lên, đầu cúi xuống, răng nanh tỉ mỉ gặm nhắm lên đôi môi đỏ bừng.
Sức lực nhỏ bé đến không đáng gọi là đau đớn như vậy cũng đủ làm cho đại tiểu thư kiêu căng nhíu đôi mi thanh tú lại, không tự chủ được mở miệng ra.
Lúc hàm răng thẳng đều mở ra, Lâm Nghiêu thuận thế vói lưỡi vào vuốt ve môi đỏ mềm nhũn, tiến quân thần tốc công thành đoạt đất.
Cơ bắp tay của Lâm Nghiêu vịn ở sau hông nhỏ to phồng lên nhưng cũng không dám dùng sức quá, sợ bóp đau đại tiểu thư yếu ớt.
Động tác trên tay nhu hòa cực kì nhưng hết lần này tới lần khác mắt đen âm trầm rũ xuống lại mang theo mười phần hung hãn gấp rút, một phút cũng không chờ được xông lên cướp đoạt mà nuốt.
Không phải Ngôn Khanh Nguyệt trầm luân mà cô chỉ là mềm lòng, cô không thể dùng mắt lạnh lùng trừng nhau với một bệnh nhân nên mới tạm thời không dùng sức đẩy người ra.
Cô hơi mê mang, bên trong sự để mặc không chứa ý vị tình yêu mà đó chỉ là để trấn an.
Như trấn an một con chó to bị thương, dung túng nó cọ xát lên người mình rồi làm chút việc hơi quá mức.
Nhưng mà mềm lòng trong giây phút làm cô nhất thời không để ý kĩ nên con chó hư đã chiếm hết tiện nghi.
Lúc cô trở lại bình thường, cái lưỡi cuộn tại trong miệng mềm hồng đã bị Lâm Nghiêu ra vào mυ"ŧ hút câu triền qua lại vô số lần rồi.
Ngôn Khanh Nguyệt vừa thẹn vừa giận đẩy mạnh anh một cái, năm ngón tay như nụ hoa vô lực cuộn lại như là muốn nắm lấy cái gì.
Lâm Nghiêu hẵn còn đắm chìm trong đó mắt nặng nề nhắm lại, lúc nghe thấy tiếng hừ hít thở không thông của đại tiểu thư mới lưu luyến không rời lui ra ngoài.
“Khanh Khanh......”
Khóe mắt Ngôn Khanh Nguyệt rưng rưng, bị hôn mà cả khuôn mặt nhỏ nghiên lệ một mảnh hoảng loạn, môi đỏ mềm nhũn muốn chết, hơi thở không đều, đầu lưỡi cẩn thận kiểm tra còn có thể thấy lờ mờ vết răng trên đó.
Tên chó! Hôn thì hôn còn cắn cô!
Không biết xấu hổ! Biếи ŧɦái!
Nàng thật vất vả lấy lại sức đang muốn tính sổ với nam chính.
Vừa nhấc mắt thân hình cao to phía trước chợt sụp xuống, tay to đặt tại bên hông cô cũng không nhịn được bất lực trượt xuống.
Lâm Nghiêu trực tiếp ngất đi, nặng nề mà đè ở trên người Ngôn Khanh Nguyệt, cô căn bản không đỡ nổi, lảo đảo thả người đặt lên trên mặt đất.
“009! Nam chính sao vậy?”
【Anh ta không có chuyện gì, chỉ là bị sốt với hai ngày chưa ngủ nên ngất đi .】
【Nam chính không ngoan ngoãn phát triển sự nghiệp của mình mà lại đi ngồi xổm hai ngày ở gần Ngôn gia.】
009 nói hơi mang vẻ nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy bây giờ chúng ta......”
【Khanh Khanh, thừa dịp nam chính ngất đi chúng ta chuẩn bị thoát khỏi thế giới này.】
“Được, nhưng mà nam chính ngất ở đây thì có sao không?”
【Không có chuyện gì, sau khi cô thoát khỏi xong thì thế giới này cũng trực tiếp đóng băng giống như trước khi cô đến, anh ta chỉ là một chuỗi số liệu thôi.】
【Tích...... Đang xin cho ký chủ nhiệm vụ thoát khỏi thế giới.】
【Tiến độ trước mắt: 60%】
【Tiến độ trước mắt: 80%】
【Thoát khỏi thế giới thành công!】