Quyển 1: Đại tiểu thư kiêu ngạo xinh đẹp - Chương 14: Đang tìm tung tích của Lâm Nghiêu à

Bảo tiêu đứng bên cạnh mở cửa cho đại tiểu thư, nhận thấy được bầu không khí không hề thân thiết của hai bên, lau đi trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

Câu nói vừa rồi của Từ thiếu gia rất có mùi vị “Già trèo lên, ta quỷ hỏa ngừng dưới lầu”.

Đại thiếu gia cuồng em gái với Từ thiếu không biết sống chết.

Đến nỗi đại tiểu thư......

Từ khi cô đi tới, một đôi mắt bị che dưới kính râm của bảo tiêu đã không nhịn được dính ở trên người đại tiểu thư.

Trên khuôn mặt trắng noãn xinh đẹp ấy vừa nghe thấy lời nói của Từ Thịnh Hoài đã lạnh lẽo nhăn lại lông mày, cho dù là biểu lộ ra vẻ kiêu căng chán ghét cũng chỉ khiến người khác muốn dỗ dành cô.

Ngôn Khanh Nguyệt không thèm suy nghĩ nguyên nhân hai người đối đầu gay gắt ở đâu nữa, cô chỉ đang bất mãn sự khiêu thích vô cớ của Từ Thịnh Hoài.

Đêm nay cô còn cần moi mật mã máy tính riêng từ trong miệng của Ngôn Thừa Vận ra, Từ Thịnh Hoài muốn đắc tội người ta thì cũng không nên mang theo cả cô chứ!

Huống chi ở chung một tháng này, Ngôn Thừa Vận đối xử với cô em gái có khả năng cạnh tranh gia sản như cô thật sự quá tốt.

Bình thường đưa đón đi học mọi việc cơ bản đều chiều theo ý cô, không khác gì so với em gái ruột.

Tình người cũng phát triển như da thịt, so với Từ Thịnh Hoài da mặt dày dính người đương nhiên Ngôn Khanh Nguyệt càng thiên vị anh của mình hơn.

Lông mày cô nhíu lên, con mắt tỏ rõ không vui nhìn chằm chằm Từ Thịnh Hoài, “Từ Thịnh Hoài, cậu có ý gì? Cậu nói tình cảm của tôi với anh hai không tốt à?”

Tức giận đến khóe mắt đều đỏ ửng lên, cái mũi cao vểnh cũng nhíu lại, mặt mũi tràn đầy vẻ không cao hứng.

Từ Thịnh Hoài dù dám đắc tội Ngôn Thừa Vận cũng không dám làm thanh mai nhỏ tức giận, anh vội vàng làm mềm khuôn mặt lại.

“Cái miệng hư của tớ nói hai ba câu tùy tiện thôi, Khanh Khanh đừng nóng giận.”

Ngôn Khanh Nguyệt liếc Từ Thịnh Hoài một cái, ra hiệu cho bảo tiêu tiếp nhận lấy cặp sách trong tay Từ Thịnh Hoài.

Lúc cô đang định ngồi vào xe thì ống tay áo bị người kéo nhẹ một cái, thấy trước mắt biểu cảm ra vẻ đáng thương của Từ Thịnh Hoài.

Diện mạo của Từ Thịnh Hoài là kiểu khốc ca mày kiếm mắt sáng, lúc cố tình làm biểu cảm đáng thương lại lộ ra một chút hài hước buồn cười, Ngôn Khanh Nguyệt thấy vậy nhịn không được môi hơi cong.

Có thể dỗ được thanh mai nhỏ, Từ Thịnh Hoài không ít lần khoe mẽ may mắn, không hề cảm thấy mất mặt chút nào.

Thấy vẻ mặt hơi buồn bực của thanh mai nhỏ hòa hoãn lại, anh rèn sắt khi còn nóng hỏi: “Khanh Khanh, cuối tuần tớ tham gia một trận bóng rổ, cậu có đến xem không?”

Ngôn Khanh Nguyệt lại giật mình, trong nháy mắt vẻ mặt hơi mang chần chờ nhưng đối đầu ánh mắt mong đợi của Từ Thịnh Hoài, cô vẫn gật đầu một cái.

Con mắt Từ Thịnh Hoài chợt sáng lên lập tức vui đến phát điên, mắt nhìn theo xe của Ngôn gia xe từ từ chạy đi.

【Khanh Khanh, muộn nhất là ngày mai chúng ta phải thoát khỏi thế giới, không đợi được đến cuối tuần.】

“Tôi biết.”

009 còn muốn hỏi cái gì đột nhiên nghĩ lại hiểu rõ.

Khanh Khanh mềm lòng dù biết rõ hứa hẹn không đạt được nhưng vẫn cho Từ Thịnh Hoài một tia hy vọng.

Nhưng chó sói cũng là sói, được một chút ngon ngọt thì sẽ càng ngày càng lòng tham không đáy.

Điều hòa thổi ra khí mát thoải mái dễ chịu trong xe, Ngôn Khanh Nguyệt tựa ở trên đệm lót da nhắm mắt nghỉ ngơi bắt đầu suy nghĩ.

Đêm nay còn một đoạn kịch bản quan trọng cuối cùng cần diễn.

“Khanh Khanh, em rất thích Từ Thịnh Hoài à?” Âm thanh trầm ổn tỉnh táo vang lên.

“Ừm...... cũng tạm.” Ngôn Khanh Nguyệt không nghĩ ngợi mà nói.

Trong thiết lập kịch bản bọn họ là thanh mai trúc mã, hơn nữa đi học một tháng qua Từ Thịnh Hoài một mực dính vào cô.

Ít nhất...... không đến mức chán ghét.

Tay Ngôn Thừa Vận gõ bàn phím hơi khựng, bàn tay lộ rõ xương cốt vuốt ve qua bàn phím, dừng lại nửa ngày mới hỏi một câu tối nghĩa ra từ cuống họng.

“Vậy em có thích anh hai không?”

Ngôn Khanh Nguyệt đột nhiên nâng lên con mắt trong suốt, cười tủm tỉm mà bộc bạch: “Có thích, anh hai đối xử với em tốt như thế mà.”

【Nice! Khanh Khanh thông minh quá, khiến Ngôn Thừa Vận hạ thấp cảnh giác thuận tiện cho chúng ta lát nữa thăm dò mật mã máy tính.】

“Kỳ thực tôi cảm thấy anh ta tốt thật.” Ngôn Khanh Nguyệt lẩm bẩm với 009.

Cho dù không phải ruột thịt nhưng vẫn là một anh trai xứng chức.

Lông mày lạnh hơi mang căng thẳng của Ngôn Thừa Vận bằng mắt thường có thể thấy mà buông lỏng ra, anh không hỏi thêm cái gì nữa.

Ngôn Thừa Vận 27 tuổi nhưng từ nhỏ đã trường thành, nắm giữ hơn một nửa sản nghiệp Ngôn gia, thế mà lại làm ra một hành động cực kỳ ngây thơ.

Anh cảm thấy rất sảng khoái sau khi so sánh thái độ của Khanh Khanh khi đối với mình và khi đối với Từ Thịnh Hoài.

Một người là miễn cưỡng cũng tạm, một người là có thích, cái gì nhẹ cái gì nặng nghĩ một chút cũng đủ khiến cho tâm tình Ngôn Thừa Vận vui sướиɠ.

【Khanh Khanh, thừa dịp tâm tình của anh không tệ lắm, nghĩ cách biết được mật khẩu máy tính đi.】

Dưới sự thúc giục của 009, Ngôn Khanh Nguyệt áp đến gần, vừa thân mật vừa có vẻ cố tình mà dùng cái tay mềm nhũn nắm lấy cánh tay của anh nuôi.

“Anh hai, mật mã máy tính của anh là gì?”

009: ???

Bảo cô tìm hiểu chứ không bảo cô hỏi thẳng nha!

Cảm xúc mềm mại trơn nhẵn truyền đến từ chỗ cánh tay, Ngôn Thừa Vận đầu nhoáng một cái gõ ra một nhóm chữ cái không thành từ.

Em nuôi mềm giọng nũng nịu Ngôn Thừa Vận còn quan tâm cái gì là cơ mật, lúc này đầu óc ngu muội đã thốt ra mật mã.

009:...... Là do nó nông cạn.

【Khanh Khanh lợi hại quá!】

【Nhưng mà biết mật mã còn chưa xong, phải tìm cơ hội đuổi Ngôn Thừa Vận đi rồi dùng máy tính của anh ta.】

......

Vừa về tới nhà Ngôn Khanh Nguyệt đã thúc giục anh nuôi đi tắm rửa, cô thuận lợi mà lấy được máy tính riêng của anh.

Cô khẩn trương mà tay nhỏ chảy ra mồ hôi, để tiết kiệm thời gian cô trực tiếp dùng máy tính ở trong phòng Ngôn Thừa Vận.

Ngôn Khanh Nguyệt cực nhanh ấn ra mật mã mà Ngôn Thừa Vận nói, rất thuận lợi đăng nhập vào được.

【Đúng là mật mã này thật, Ngôn Thừa Vận đối với kẻ cạnh tranh như cô không có cảnh giác như vậy sao?】

“009, tôi phải làm thế nào?”

Ngôn Khanh Nguyệt khẩn trương nhấp nhấp cánh môi hồng mềm, tay nắm con chuột gấp gáp hỏi.

Lần đầu tiên cô vụиɠ ŧяộʍ làm chuyện hư hỏng như vậy.

【Ký chủ, cô ở trên màn hình chủ tìm xem, hợp đồng này hẳn phải đặt ở chỗ dễ thấy nhất.】

Đương nhiên là nhờ 009 cố ý điều chỉnh độ khó của kịch bản.

Ngôn Khanh Nguyệt ừ một tiếng, ánh mắt nhìn hướng màn hình phát sáng cẩn thận lại gấp gáp nhìn lướt qua.

“Khanh Khanh.” Âm thanh rõ ràng gọi nhẹ.

Ngôn Khanh Nguyệt kinh ngạc giương mắt nhìn qua......

Anh nuôi mà cô cho là đang đi tắm ấy, ngay cả áo vét vẫn còn mặc hẳn hoi trên người, trên khuôn mặt tuấn tú là vẻ mặt phức tạp nhìn cô.

“Em đang tìm cái gì? Đang tìm tung tích của Lâm Nghiêu à?”