Học sinh thể dục cao trung chính là thời điểm sức lực thịnh vượng nhất, anh ôm thanh mai nhỏ nhà mình không chịu buông tay.
Khí tức nóng nảy tràn ngập trong không khí, cái ôm nóng nực làm khoảng cách giữa hai người ép đến mức kín không kẽ hở.
Lúc Ngôn Khanh Nguyệt kịp phản ứng cô chỉ nhíu lại đôi mi thanh tú phát giận, “Từ Thịnh Hoài, cậu... thả tôi ra, nóng quá.”
Âm thanh cáu giận trong veo càng làm trong lòng Từ Thịnh Hoài bị khıêυ khí©h thêm, sợ làm thanh mai nóng quá, anh thoáng buông lỏng ra chút nhưng hai tay vẫn như cũ hơi vòng vấy vòng eo gầy mềm của cô.
“Khanh Khanh, tớ ôm một phút thôi.”
“Được không?”
“Cầu xin cậu.”
“Nghe nói Văn Thời Yến đang bắt nạt cậu, ngay cả cơm tớ cũng chưa ăn một miếng đã chạy đến.”
Không nghĩ tới lúc anh chạy đến không thấy cái khuôn mặt muốn ăn đòn của Văn Thời Yến, mà là chính mắt thấy hết quá trình thanh mai nhỏ bị Lâm Nghiêu mạo phạm, ôm trong ngực ăn đầu lưỡi như thế nào.
Từ Thịnh Hoài thấy vậy trong một thoáng ngơ ngay tại chỗ, mãi đến lúc Lâm Nghiêu lưu luyến không rời lui ra ngoài, anh mới xông lên như chó điên hận không thể đánh chết Lâm Nghiêu.
Nóng nảy thắt chặt trong tim Từ Thịnh Hoài vứt mãi không được, anh hơi cúi đầu xuống, mái tóc khỏe mạnh cúi gằm ở chỗ gáy trắng nõn mềm mại của thanh mai nhỏ.
Giống như cuối cùng được như ý nguyện, lén lút hít một hơi thật sâu.
Trong thoáng chốc anh như là rơi vào bụi hoa hồng xanh tươi mang theo hương cháo thoang thoảng, từng luồng khí thơm không ngừng chui vào mũi.
Anh đêm nay chưa kịp uống một ngụm rượu nhưng lại không nhịn được mà cảm thấy hoa mắt chóng mặt ù tai, như bị gõ trống trong đầu.
Ngôn Khanh Nguyệt là người ăn mềm không ăn cứng.
Đối mặt với trúc mã cố ý bày ra bộ dạng thái độ yếu thế khiêm nhường, như chó con gặp mưa không giành được miếng thịt, cô ngược lại không cách nào dám mạnh mẽ đẩy người này ra.
Nhất là cử động của Từ Thịnh Hoài chỉ duy trì ở một mức độ hơi thân mật nhưng không tính là quá giới hạn.
“Một...... Một phút đồng hồ qua xong tôi sẽ về nhà luôn.”
Cũng không biết bị ôm bao lâu, trôi qua một phút có vẻ gian nan Ngôn Khanh Nguyệt mới không nhẹ không nặng đẩy anh một cái.
Khí tràng nóng hừng hực nhưng lại rất có tính xâm lược của Từ Thịnh Hoài làm cô có hơi khó thích ứng, cô như bị khóa lại trong lãnh địa, đuôi mắt đỏ ửng vừa khô lại thấy khó chịu.
“Ừ.” Tiếng nói trì trệ mất tiếng thật lâu mới đáp lại, Từ Thịnh Hoài thở phào một hơi sâu mới bỏ được buông tha cho mềm mại trong ngực mình.
“Khanh Khanh, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Từ Thịnh Hoài có được bộ tướng mạo mày kiếm mắt sáng ưa nhìn, phóng khoáng nở nụ cười, máy rậm khoa trương tùy ý nhướng lên như ánh dương khác biệt hoàn toàn với Lâm Nghiêu.
Đưa mắt nhìn theo Ngôn Khanh Nguyệt đi về phía cửa, Từ Thịnh Hoài không nhúc nhích đứng tại chỗ mãi cho đến thân ảnh của thanh mai nhỏ biến mất sau lối rẽ.
Anh cúi đầu xuống thần sắc tham lam vội gấp rút hít nhẹ mùi còn lưu lại trong kẽ tay, vẻ mặt si mê cực kì.
“Thơm quá.”
Anh ngửi cẩn thận rất lâu, mãi cho đến lúc một chút xíu hương thơm từ kẽ tay bị gió tản đi hết Từ Thịnh Hoài mới từ trong mê say tỉnh táo lại.
Lúc anh định rời đi bước chân lại dừng lại, quay người nhìn về chỗ sâu trong hành lang, khóe miệng ác liệt treo lên cười lạnh nói: “Con chuột cống ở đâu ra trốn trong góc nhìn lén.”
Lời còn chưa dứt từ chỗ cuối hàng lang với ánh đèn tối tăm truyền đến một đợt tiếng bước chân không nhẹ không nặng.
Nam nhân có một đôi mắt đào hoa hẹp dài, ngũ quan tuấn mỹ, môi mỏng hơi mang vẻ cười nhạt đi tới.
“Văn Thời Yến .” Từ Thịnh Hoài híp mắt đầy bất thiện, răng nanh cọ xát, ra vẻ hung ác cắn răng nghiến lợi.
Một người là con trai duy nhất Từ gia, một người là đại thiếu gia Văn gia, hai người đương nhiên biết nhau, cũng gặp qua nhiều lần trong hội gặp mặt của gia tộc.
Anh và Văn Thời Yến cũng không có mối thù gì, cũng chỉ là loại quan hệ biết đến cái tên.
Đó là nếu như không có chuyện tối hôm nay.
Từ Thịnh Hoài nhận được tin tức là Văn Thời Yến công nhiên đùa giỡn thanh mai nhỏ của mình, còn hỏi có bạn trai hay không các loại lời nói xúc phạm.
Đối mặt tình địch, anh cực kì nhạy cảm như thú dữ tranh đoạt giống cái.
Nhất là khi...... Văn Thời Yến đứng ở trong góc tối nhìn thấy hắn với Khanh Khanh thân cận lâu như thế, như một kẻ biếи ŧɦái ngồi xổm góc tường nghe thanh mai trúc mã nhà người ta đang thân mật.
Ở trong đó mưu đồ cái gì thì không cần phải nghĩ.
Từ Thịnh Hoài kéo môi dài lạnh giọng cười khẩy, không chút khách khí bắt đầu nói móc.
“Rảnh đến mức ở đó ngồi xổm góc tường, mấy chuyện gièm pha của Văn gia còn chưa đủ làm anh sứt đầu mẻ trán?”
Lão gia tử Văn gia sắp không còn hơi, một đống anh chị em từ trên xuống dưới của Văn gia đã bắt đầu tranh gia sản đến sắp vỡ đầu.
Văn Thời Yến cũng không giận, môi mỏng vẫn hơi dương lên như cũ, trong mắt hẹp dài lại không có ý cười.
“Cậu đề phòng tôi thì có ích gì, người nên đề phòng thì không phòng thủ.”
Bị nhắc nhở như vậy lông mày hung ác của Từ Thịnh Hoài nặng nề ép vào nhau, khóe miệng trề xuống lộ ra độ cong cứng ngắc.
Về sau Lâm Nghiêu sẽ không xuất hiện nữa, hai nhà Ngôn Từ chỉ một câu tùy tiện đã có thể khiến cho tên oắt con nghèo này sống không nổi ở Hải đô.
Tên ranh con đó cho dù đêm nay có chết bất đắc kỳ tử rồi biến mất, cũng đã chiếm hết tiện nghi rồi, suy nghĩ một chút thôi cũng làm anh mừng muốn chết.
Từ Thịnh Hoài cơ hồ cọ xát hàm răng vừa chua vừa ghen, đầy lòng ác ý mà nghĩ như vậy.
......
Kể từ hôm đó Ngôn Khanh Nguyệt không còn nhìn thấy nam chính nữa, lúc đi học chỗ ngồi bên cạnh cũng trống không.
Chủ nhiệm lớp vốn muốn tìm một bạn cùng bàn mới cho đại tiểu thư Ngôn để cô đỡ lẻ loi.
Nhưng có lẽ nhà bên kia lại đặt tử lệnh, không cho phép để đại tiểu thư Ngôn có bạn cùng bàn là nam.
Nữ sinh trong lớp lại mỗi người đều có bạn cùng bàn rồi, chủ nhiệm lớp cũng đành tạm thời bỏ tâm tư này đi.
Theo như 009 nói thì nam chính đã bị Ngôn Thừa Vận ép buộc đưa ra khỏi Hải đô, mang đến trường học ngoại ô sát bên cạnh, đoán chừng là trong mấy năm cũng không chắc có thể về được.
Cái này đã xem như là Ngôn Thừa Vận xử trí rộng lượng, động vào em gái của anh, không trực tiếp phế người đó đi đã là rất rộng lượng.
【Không có chuyện gì đâu Khanh Khanh, thiết lập nhân vật của anh chính đã sụp đổ thành dạng này, để cho anh ta đến tỉnh ngoài đi học thật giỏi rồi vươn lên hùng mạnh, kết cục của anh hẳn là cũng không sai biệt lắm với kịch bản ban đầu.】
Thậm chí nam chính được cách xa mấy nhân vật phản diện bên trong nội dung cốt truyện, sẽ có không ít thời gian được trải qua yên ổn.
Một tháng đã trôi qua, Ngôn Khanh Nguyệt không cần diễn kịch bản làm nhiệm vụ cả người cô cực kì thoải mái.
Nhưng mà nàng cũng muốn mau chóng hoàn thành kịch bản rồi thoát ly thế giới này.
Lại là một ngày bình thường không có gì lạ, Ngôn Khanh Nguyệt buồn bực chán chê, nửa tỉnh nửa mê vượt đến lúc tan học.
“Đinh linh linh ——”
Tiếng chuông tan học vang lên, nàng mỏi mệt ngẩng đầu lên, quai hàm trắng hồng đặt ở trên bàn bị ấn ra một vết dấu đỏ.
Ngôn Khanh Nguyệt buồn ngủ nhấc lông mi thon dài rung động như lông quạ lên, trong phút chốc con ngươi ngập nước hơi mờ mịt ngơ ngác.
Cô cúi đầu chậm chạp thu thập đồ trên bàn, không chú ý tới phần lớn ánh mắt trong lớp đều không tránh khỏi bị hấp dẫn ở trên người cô.
Nữ sinh ở bàn trước nâng khuôn mặt nhịn không được liên tục quay đầu nhìn cô, trong lòng thì thầm.
Đại tiểu thư Ngôn quá đẹp, không phải ưa nhìn kiểu thanh thủy phù dung, mà là hoa hồng nhỏ kiều diễm điệt lệ cực kì có tính công kích, nhưng hết lần này tới lần khác lại là tính công kích mang theo bệnh khí nhu hòa, lúc tức giận cũng là mang vẻ ngoài mạnh trong yếu.
Lòng thích cái đẹp mọi người ai cũng có, mỗi ngày cô đều phải nhìn, chạm vào trái tim đập bịch bịch cô cảm thấy bản thân sắp phải đổi sang yêu nữ nhân.
Nhất là sau một tháng ở chung này cô phát hiện đại tiểu thư Ngôn chỉ có vẻ là tính khí kém, chứ trên thực tế mềm lòng không chịu được.
Nam sinh trong lớp mười người thì chín người đều thầm mến đại tiểu thư, nhưng lại trở ngại bởi cảnh cáo của Ngôn gia nên không dám làm gì, chỉ dám mỗi ngày trộm nhìn xem, còn thỉnh thoảng chế tạo mấy cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên đầy vụng về.
Đối với chuyện này cô khịt mũi coi thường, ngay cả tình cảm cũng không dám biểu đạt thì có tư cách gì yêu thích đại tiểu thư?
......
Lúc Ngôn Khanh Nguyệt đeo cặp sách đi ra phòng học, cô đang thảo luận kịch bản tối nay với 009.
【Khanh Khanh, đêm nay chính là tràng kịch bản cuối cùng, điều cô cần làm là: Dò thăm mật mã máy tính riêng của Ngôn Thừa Vận, trộm lấy phần hợp đồng hợp tác gần đây nhất với Văn gia sau đó gửi cho Văn Thời Yến .】
【Cuối cùng rời khỏi Ngôn gia, tùy tiện tìm một góc hẻo lánh là chúng ta đã có thể thoát khỏi thế giới này rồi!】
Âm cuối của 009 mang theo vẻ tung tăng, một người một hệ thống chờ phần kịch bản này suốt một tháng rồi!
Ngôn Khanh Nguyệt cũng bị 009 lây nhiễm mà khóe môi giương lên.
Lúc này một thân ảnh cao to trên hành lang nhào tới, cánh tay cường tráng có lực vững chắc giam cầm cô vào trong ngực không thể động đậy nổi.
Trong phút chốc Ngôn Khanh Nguyệt cảm thấy chính mình như là trêu chọc phải một tên đầu vàng to con dính người.
Mỗi khi chủ nhân xuất hiện đều sẽ bị chó to nhiệt tình nhào vào cõi lòng.
“Khanh Khanh.”
Từ Thịnh Hoài đã thăm dò được tính tình của thanh mai nhỏ, chỉ cần đừng dính qua mức thì cô cũng lười phát cáu.
Cho nên anh xông lại cũng chỉ dính nhớp mà ôm lấy Ngôn Khanh Nguyệt, cúi gằm ở chỗ gáy trắng nõn mềm mại của cô để hít lấy mùi thơm.
Ở trước khi thanh mai nhỏ sắp tức giận Từ Thịnh Hoài đã biết đường mà buông tay.
Đối mặt với đôi mi thanh tú của Ngôn Khanh Nguyệt đang không vui nhăn lại, anh nở nụ cười hào phóng, thân hình cường tráng soái khí với khuôn mặt đầy vẻ lấy lòng.
Nào là lấy ra đồ ăn ngọt nào là giúp đỡ đeo túi sách, làm cho cơn tức thoang thoảng của cô lại được dỗ dành.
Một tháng đến nay Từ Thịnh Hoài chỉ sợ lại có tên tình địch nào không có ánh mắt xuất hiện, mỗi lần tan học đều nhanh chóng chạy tới.
Ngôn Khanh Nguyệt cũng buồn bực, lớp của hai người bọn họ cách xa như vậy, Từ Thịnh Hoài làm thế nào mà vừa tan học đã có thể xuất hiện ở trước cửa phòng học của mình.
Lúc này ngay phía trước lầu học, một chiếc Cayenne màu bạc đỗ xe an tĩnh.
Ngôn Thừa Vận mặt không đổi sắc nhìn xuyên thấu qua cửa sổ xe pha lê, xem đôi thanh mai trúc mã thân mật không khoảng cách cười nói trên hành lang tòa nhà.
Chỗ lông mày tuấn tú của anh xuất hiện vẻ u uất khó diễn tả bằng lời, cũng không biết an tĩnh nhìn được bao lâu rồi.
Hai nhà Từ Ngôn cũng có ý định để cho hai đứa bé bồi dưỡng tình cảm, dù sao bên trong thế hệ này số người ít ỏi, một đôi thông gia này đều mang lại chỗ tốt cho hai nhà Từ Ngôn.
Không chỉ có Từ gia, nửa tháng trước đại thiếu của Văn gia cũng đến cửa nhiều lần tỏ rõ muốn cầu hôn đại tiểu thư Ngôn gia, tất cả đều bị Ngôn Thừa Vận từ chối.
Chứ đừng nhắc tới thanh niên tài tuấn bên trong mấy cái gia tộc nhỏ có hợp tác với Ngôn gia, mấy người đó đều vô tình hay cố ý tìm hiểu tin tức Khanh Khanh.
Khanh Khanh còn nhỏ, còn không biết cái gì là tình yêu, làm anh trai như anh phải có nghĩa vụ ngăn cản lũ ong bướm này, đúng không?
Nhưng anh lại không quản được ưa thích của Khanh Khanh, cũng không ngăn được Từ Thịnh Hoài lúc nào cũng xông lên.
Giải quyết một tên Từ Thịnh Hoài thì vẫn còn những tên khác.
Ngôn Thừa Vận mặt lạnh vuốt ve nhẫn ngọc ở giữa ngón tay, động tác có hơi bực bội.
Anh chỉ cảm thấy nam nhân dán vào em gái của mình tên nào cũng ngứa mắt.
Nhưng anh không có cách nào dễ dàng như lúc trước xử lý sạch sẽ Lâm Nghiêu để xử lý con trai độc nhất của Từ gia.
“Anh!” Tiếng nói trong veo ngọt mềm truyền đến, khuôn mặt nhỏ trắng hồng như dương chi bạch ngọc tiến đến phía trước cửa sổ xe.
Ngôn Thừa Vận hồi thần lại, uất khi nơi lông mày lạnh lùng tán đi chỉ trong nháy mắt, nhẹ nhàng sờ lêи đỉиɦ đầu của em gái.
“Khanh Khanh, về nhà thôi, lần sau xuống nhanh một chút.”
Ngôn Khanh Nguyệt đánh giá cẩn thận sắc mặt Ngôn Thừa Vận, nghĩ đến nhiệm vụ tối nay của mình cô thấy hơi chột dạ, lời nói cũng hơi nũng nịu.
“Làm anh hai chờ lâu, em sai rồi.”
Giống như đang làm nũng.
“Không có việc gì.” Giọng nói Ngôn Thừa Vận hơi cứng đờ, anh một lần nữa bị một câu nói mềm mại của em gái bắn trúng tim.
Nhưng lại hết lần này tới lần khác thân ảnh cao to chướng mắt cũng nhấc mắt chạy lên góp mặt.
“Anh Ngôn.” Từ Thịnh Hoài nụ cười rực rỡ một tay hơi đỡ thanh mai nhỏ nhà mình, lễ phép chào hỏi với anh vợ tương lai của mình.
Phải tạo ấn tượng tốt cho anh vợ, nhìn xa trông rộng.
Một giây sau nụ cười nơi khóe miệng như sắp liệt của anh khựng lại.
“Về sau tôi sẽ đưa đón Khanh Khanh đi học.”
“Việc Từ gia đề xuất làm thông gia, nhà chúng ta cũng chưa đồng ý.”
Ý cười nơi đáy mắt Từ Thịnh Hoài phai nhạt, trên mặt vẫn cười đùa tí tửng như cũ không lưu tình mà phản kích.
“Anh ruột còn không bổng đánh uyên ương, huống chi không phải ruột thịt...... anh Ngôn thấy có đúng không?”