Không trách Ngôn Khanh Nguyệt bị Lâm Nghiêu chiếm tiện nghi gần một phút, người cô trở nên choáng váng.
Hoàn toàn không rằng kịch bản sẽ phát triển theo dạng này.
Cô chưa kịp lấy lại tinh thần hỏi ngược lại nam chính thì một thân ảnh đã lao đến trước mắt.
“Cậu dám đυ.ng cô ấy?!”
Ngôn Khanh Nguyệt kinh ngạc trừng lớn con mắt mê mang nhìn mặt mũi Từ Thịnh Hoài tràn đầy sự tức giận đánh mạnh một đấm vào trên ngực Lâm Nghiêu.
Từ Thịnh Hoài là học sinh thể dục, còn ở trong đội thi tỉnh , tố chất cơ thể coi như vượt xa người thường.
Cánh tay anh to tráng có lực gân xanh nổi căng lên, sắc mặt đen đến mức dọa người như hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Nghiêu.
Một cú đánh không lưu tình chút nào tạo ra một tiếng vang to, sắc mặt Lâm Nghiêu đột nhiên trở nền khó xem, xương dưới lông mày thống khổ đè thấp xuống.
Một cú đánh xong lửa giận sôi trào trong đầu Từ Thịnh Hoài cũng tiêu tan đi chút, còn chưa kịp vung ra cú thứ hai thì liếc thấy bộ dáng đáng thương bị hôn mà hơi nước ngập mắt của thanh mai nhỏ anh lại sợ dọa đến cô.
Quả đấm nắm thật chặt của Từ Thịnh Hoài buông lỏng ra dần nhưng ánh mắt vẫn âm u ngoan lệ như cũ mà nhìn chằm chằm vào Lâm Nghiêu.
Theo sát đằng sau là khuôn mặt lạnh lùng của Ngôn Thừa Vận đang tiến dần lại đây, anh không có mất lý trí như Từ Thịnh Hoài chỉ là xưa nay trên mặt tỉnh táo trở nên như hồ nước đen đặc.
Anh nhìn em gái ánh mắt ngốc dại ra, sức lực vẫn chưa hồi phục được cảm thấy rất đau lòng, sắc mặt anh hoà nhã ngồi xổm xuống, giọng ấm áp trấn an.
“Khanh Khanh, rất xin lỗi, là anh hai không nhìn kĩ để cho người không được vào lại xuất hiện, làm dọa em.”
Lúc Ngôn Thừa Vận cẩn thận ngồi xổm xuống hơi không để ý đυ.ng phải cái khay trên bàn, rượu từ trên đổ xuống làm ướt áo vét phẳng phiu trên người anh nhiễm ra một mảng vết bẩn lớn.
Anh hoàn toàn không thèm để ý cả người toàn mùi rượu đặc, không thèm quay mắt nhìn lại mà nói nhẹ nhàng dỗ dành em gái đang bị hoảng sợ của mình, một bên khác làm cử chỉ với bảo tiêu ở đằng sau.
Mấy vị bảo tiêu hiểu ý ngay lập tức bước nhanh về phía trước, dùng sức lực mạnh mẽ kiềm chế Lâm Nghiêu.
“Thỉnh vị tiên sinh này rời khỏi đây, thiếu gia của chúng tôi không chào đón cậu.”
Cho dù là bị kiềm chế bởi mấy vị bảo tiêu lực lưỡng, ánh mắt Lâm Nghiêu cũng không có giây nào rời khỏi Ngôn Khanh Nguyệt.
Sớm đã dự liệu trước, anh biết mình không quay đầu lại được .
“Đại tiểu thư, nếu cô đã không có bạn trai thì......”
“Có thể suy xét tôi không?”
Lâm Nghiêu tự hiểu mình như bùn trong khe cống ngầm, ngay cả lời nói bộc bạch cũng là học được từ người khác, anh cẩn thận từng li từng tí lo lắng bất an.
Tròng mắt Ngôn Khanh Nguyệt lạnh lẽo tức giận đến đầu ngón tay trắng hồng như nụ hoa hơi run rẩy, lau qua lau lại đôi môi bị hôn phát sưng của mình.
Không thèm quan tâm tên nam chính biếи ŧɦái này.
Từ Thịnh Hoài hỏa khí chợt bốc lên, lông mày hung ác nhíu vào nặng nề thét gầm: “Cậu mà cũng xứng!?”
Ngôn Thừa Vận ấn lên thái dương phình phình, lông mi tuấn tú như thấm đầy ý lạnh vẫy tay ra hiệu: “Xách tên này biến ra ngoài.”
Lúc bảo tiêu lôi Lâm Nghiêu ra ngoài hết sức, anh không giãy giụa nữa, ánh mắt ảm đạm liên tục quay đầu nhìn, tính toán tìm được chiếu cố từ trên người của đại tiểu thư.
Ngôn Khanh Nguyệt căn bản không chú ý đến biểu cảm của nam chính, cô đang hoa mắt váng đầu thảo luận với 009.
【Khanh Khanh...... Các chi tiết quan trọng trong kịch bản tất cả đều hoàn thành, bao gồm nam chính tỏ tình bị cô vô tình coi nhẹ, đổ rượu lên người Ngôn Thừa Vận và để Từ Thịnh Hoài tận mắt thấy mấy cảnh tượng đó.】
【Nhưng mà ta nghĩ mãi không ra! Vì sao kịch bản lại phát triển như vậy! Làm sao bây giờ đây Khanh Khanh, sập hoàn toàn rồi! Nam chính chẳng lẽ thích bị ngược à? Chúng ta bắt nạt anh ta như vậy tại sao anh ta lại thích cô?】
“Vậy nhiệm vụ ở thế giới này của tôi hoàn toàn thất bại ư?”
009 dừng lại lời oán trách, nghe thấy ký chủ nhà mình giọng nói mang theo ủy khuất nó mềm lòng dụ dỗ nói.
【Khanh Khanh không trách cô, cô diễn kịch bản rất đúng. Ta chỉ là nghĩ mãi không ra tại sao thiết lập nhân vật của nam chính lại bị sập rồi dẫn đến kịch bản cũng sập theo...... Hầy, phải làm sao bây giờ.】
“Thế bây giờ làm gì tiếp? Chúng ta có cần thoát khỏi thế giới không?”
【Còn chưa thoát được, ít nhất phải cam đoan cô diễn toàn bộ kịch bản đã, nếu không thì thế giới sẽ sụp đổ.】
【Còn có một đoạn kịch bản mấu chốt là cô trộm văn kiện quan trọng từ máy tính riêng của Ngôn Thừa Vận rồi chụp cho Văn Thời Yến, nhưng thực ra không biết là anh ta cố ý để lộ vì muốn làm cô rời khỏi Ngôn gia.】
009 nhìn ký chủ bệnh tật vẻ mặt mệt mỏi, đau lòng nói thêm.
【Nhưng mà một tháng sau mới đến đoạn kịch bản kết thúc công việc này, Khanh Khanh cô có thể nghỉ ngơi một tháng mà không cần diễn theo kịch bản.】
Thiết lập nhân vật của nam chính đã sụp đổ rồi, mấy kịch bản khác không cần thiết phải diễn.
Khi đang nói chuyện nó lại liếc nhìn Khanh Khanh, thấy khuôn mặt nhỏ của cô trắng hồng hơi nhiễm nước mắt, thịt mềm ở bên gương mặt bị nam chính không biết nặng nhẹ mà bóp ra mấy vết đỏ, môi đỏ tươi sưng cực kì.
009 do dự lắp bắp một hồi mới lên tiếng.
【Khanh Khanh, cô vào phòng vệ sinh rửa mặt một chút đi.】
......
Đi ra từ toilet, cảm xúc Ngôn Khanh Nguyệt hòa hoãn đi chút.
Trước kia cô cũng bắt nạt nam chính nhiều lần, thôi coi như là anh đang trả thù mình đi.
009 cũng an ủi rồi, kịch bản sụp đổ không trách cô được, kịch bản nhân vật phản diện của cô diễn xong là có thể thoát khỏi thế giới này.
Hầu hết khách khứa trong bữa tiệc đều được mời về, hành lang trở nên yên tĩnh.
Ngôn Khanh Nguyệt ở lúc 009 nghĩ linh tinh đã bắt đầu đi ra bên ngoài.
Tiếng bước chân không nhẹ không nặng vang lên từ sau lưng, Ngôn Khanh Nguyệt vô ý thức định quay đầu xem.
Một bóng đen hình người chợt phủ đến, theo cùng đó là khí tức nóng nảy của nam sinh bao vây cô lại hoàn toàn.
“Khanh Khanh......” Là âm thanh của Từ Thịnh Hoài, nó khàn khàn nặng nề nghe kĩ có thể thấy ra một chút ủy khuất.
“Tên đó dựa vào cái gì mà được hôn cậu......”
Đêm nay nhìn thấy thanh mai nhỏ bị hôn đến ngơ ngác, cả người anh đều chua phát điên.
Một đấm kia không phải là đánh Lâm Nghiêu dám mạo phạm, mà là do anh ghen ghét.