Ngôn Khanh Nguyệt gọi nam chính lại đúng thật là muốn chọc anh để phát tiết, nhưng cô cũng không nghĩ rằng Lâm Nghiêu thành thật đi qua đây đã đành anh còn định trực tiếp quỳ một gối xuống.
“Không cần quỳ......”
Ngôn Khanh Nguyệt kinh ngạc nhíu đôi mi thanh tú bận rộn không thôi kéo lấy tay áo của anh.
“Chỗ này còn đang một đống người nhìn đấy! Nam chính thế vậy mà một tí tự trọng cũng không có sao?”
【Nam chính lúc ẩn nhẫn thì chính là như vậy, anh không thèm để ý ánh mắt người khác, về sau báo thù cô thì mới có thể càng tàn bạo.】
Đến Ngôn Khanh Nguyệt cảm thấy xấu hổ thay anh chạy nhanh ngăn lại Lâm Nghiêu.
“Trường hợp nào cậu cũng dám làm như thế à?!”
“Cậu nói vậy mà.” Lâm Nghiêu đột nhiên ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ cặp mắt đen nồng nặng như có thể hút người vào trong, nó lộ ra một vẻ cố chấp.
“Tôi nói lúc nào......” Ngôn Khanh Nguyệt hoài nghi mím chặt môi đỏ bừng, mở miệng định phản bác.
【Khanh Khanh thật sự là cô nói anh ta phải nghe lời, bảo anh ta quỳ thì anh ta phải quỳ.】
“Tôi......009, tôi chỉ thuận miệng nói mà thôi, nam chính tin thì thôi đến cậu mà cũng tin sao......”
Ngôn Khanh Nguyệt hừ lạnh một hơi không nói lý mà trả đũa, “Nhưng mà bây giờ nam chính nghe lời thật đấy, lời thuyết minh trong kịch bản cũng hoàn thành rất tốt.”
【Đúng! Khanh Khanh lợi hại quá!】
【Khanh Khanh, xe Ngôn Thừa Vận dừng ở bên ngoài rồi, Từ Thịnh Hoài cũng đến! Chúng ta bắt đầu bắt nạt nam chính thôi!】
“Rót một ly rượu cho tôi.”
Nhờ Ngôn Thừa Vận phân phó trước đó nên ở chỗ này không một người phục vụ nào dám rót rượu cho cô.
Hỏi một chút đã đỏ mặt ấp úng, cho dù sợ đắc tội Ngôn Thừa Vận cũng không sợ đắc tội cô ư?
Trong tay Lâm Nghiêu bưng một cái khay bên phía đó để một bình rượu, rượu hiện ra màu cam đỏ sóng nước lấp lánh hiện lên dưới ngọn đèn, có thể mơ hồ ngửi được mùi rượu nồng thuần say lòng người.
Nghe thấy mệnh lệnh của Ngôn Khanh Nguyệt, ánh mắt Lâm Nghiêu thuận theo rơi vào trên ly rượu mà cô đang cầm trong tay.
Miệng ly rong suốt vẫn còn lưu lại vết tích màu trắng của sữa bò, mùi sữa tỏa ra nhàn nhạt, vừa nhìn đã biết chén rượu này trước đó đã đựng cái gì.
Ánh mắt Lâm Nghiêu mang vẻ mờ mịt không rõ dời từ chén rượu dính sữa ra rồi rơi vào khóe môi đỏ bừng của Ngôn Khanh Nguyệt, toan tính muốn nhìn thấy cái gì.
Ngôn Khanh Nguyệt đương nhiên không biết ý nghĩ mờ mịt từ đáy lòng Lâm Nghiêu, cô bị nam chính nhìn chăm chú khiến gương mặt trắng hồng bị thiêu đỏ lên.
Một người trưởng thành bị anh trai bắt dùng chén rượu để uống sữa tươi trong bữa tiệc, Ngôn Khanh Nguyệt vốn đã cảm thấy mất thể diện cực kì giờ còn bị nam chính nhận ra!
“009! Có phải trong lòng anh ta đang trộm chế giễu ta......”
【Phải! Anh ta dám chế giễu cô, mau bắt nạt anh ta!】009 nóng lòng mà đổ thêm dầu vào lửa, nó chỉ một lòng muốn diễn kịch bản.
Ngôn Khanh Nguyệt co quắp xấu hổ siết chặt ly rượu trong tay thẹn quá thành giận trừng mắt Lâm Nghiêu, mí mắt mỏng nhiễm màu hồng phấn.
“Ngơ ra làm gì! Tôi ra lệnh cho cậu rót rượu nhanh!”
Hứa hẹn nhất định phải làm một con chó nghe lời đối mặt với yêu cầu của chủ nhân nhỏ nhà mình, tay Lâm Nghiêu nắm khay những vẫn không có động tác gì thêm.
“Rượu này là Manhattan.”
Đó là một loại rượu rất mạnh.
Có thể làm người phục vụ trong bữa tiệc của Ngôn gia đương nhiên sẽ được huấn luyện trước đủ loại kiến thức về rượu, tránh gây ra rủi ro làm mất mặt mũi của Ngôn gia.
Đầu Lâm Nghiêu khẽ lắc, mắt đen nặng nề bình tĩnh nhìn qua ly rượu còn dính một ít sữa bò, khiêm tốn lễ phép dò hỏi.
“Đại tiểu thư, cô có biết rượu không?”
Thái độ khá là cung kính nhưng lời nói lại hết lần này tới lần khác làm Ngôn Khanh Nguyệt một chữ cũng không thích nghe.
Cô buồn bực mà nặng nề khép xuống mí mắt, lông mi thon dài như cánh bướm chớp nhanh mấy cái.
“Tất nhiên là có, rót một ly cho tôi nhanh cậu không nghe lời à?”
Lâm Nghiêu yên tĩnh ngoan ngoãn đứng tại chỗ, nghe thấy mệnh lệnh cưỡng chế của Ngôn Khanh Nguyệt cũng chậm rì không chịu động đậy.
Dường như là phản kháng trong im lặng, không nói lời từ chối, nói nhiều ngược lại sẽ khiến đại tiểu thư kiêu căng ngạo mạn trước mắt này càng muốn phản nghịch.
Cho mèo con cao ngạo chỉ uống được sữa tươi nếm thử rượu, kết quả anh không dám tưởng tượng.
“Cậu xem thường tôi?”
Ngôn Khanh Nguyệt tức giận dùng hàm răng cắn môi dưới một cách rầu rĩ, thấy anh không chịu rót rượu cho mình thì nhanh chóng tự tay lấy bình rượu trên bàn đi.
Cô là nhân vật phản diện cơ mà, cô làm chuyện xấu là hợp tình hợp lý!
Cô nhanh tay đổ rượu đầy ắp vào ly rượu của mình.
Ngôn Khanh Nguyệt cúi đầu ngửi nhẹ một cái, mùi rượu nồng nặc đập vào mặt mới ngửi mà đã cảm thấy hơi say.
【Khanh Khanh, loại rượu hàm lượng cồn rất cao, chúng ta cũng không cần miễn cưỡng......】
009 quét nhìn ly rượu màu chanh hồng hơi đυ.c, hàm lượng cồn trong đây cũng không thấp.
Tất nhiên nó biết rằng ký chủ nhà mình xương cốt yếu, tửu lượng cũng không tốt, không uống được một ly rượu mạnh như thế.
Ngôn Khanh Nguyệt cũng chỉ là không thích Lâm Nghiêu không che giấu mà ngỗ nghịch mình thôi, cô lúc này phải giả bộ để duy trì mặt mũi của mình một xíu.
Lúc ngửi được mùi rượu nồng nặc trong ly cô đã thấy hơi sợ hãi muốn đổi ý.
Ngôn Khanh Nguyệt nhẹ nhàng lung lay ly rượu, tròng mắt nhìn rượu màu đυ.c bên trong cũng đung đưa theo, ý xấu lườm Lâm Nghiêu một cái, trong đầu đã có kế sách.
“Tôi sắp bắt đầu bắt nạt nam chính, đám người Ngôn Thừa Vận sắp đến rồi đúng không.”
【Đúng, sắp đến cửa rồi.】
Ngôn Khanh Nguyệt cúi đầu xuống, môi đỏ đặt nhẹ ở miệng ly chỉ dám vươn lưỡi khẽ liếʍ một ngụm nhỏ, ngay lập tức bị mùi rượu cay độc dọa mà lùi.
“Lâm Nghiêu, uống hết ly rượu này đêm nay tôi sẽ bỏ qua cho cậu.”
Làm nhục người khác thì trước tiên bắt đầu từ việc chà đạp lòng tự trọng người đó.
Chó con ăn lại đồ ăn của chủ nhân, không phải là chuyện hợp tình hợp lý à?
Đương nhiên Ngôn Khanh Nguyệt cũng không định để anh uống nó thật.
Từ khi Ngôn Khanh Nguyệt bắt đầu nếm rượu như mèo con liếʍ nước, ánh mắt mờ mịt của Lâm Nghiêu chưa từng dời đi mà nhìn chằm chằm vào cặp môi mềm bị lớp rượu thấm ướt càng trở nên hồng kia.
Ngôn Khanh Nguyệt nắm cái ly trực tiếp đưa rượu đến bên miệng Lâm Nghiêu.
Lâm Nghiêu cũng thật cúi đầu một cách tự nhiên, nghe lời cúi người xuống muốn lại gần tay cô để uống hết.
Chờ đến lúc anh cúi thấp người xuống tay Ngôn Khanh Nguyệt nghiêng một chút mau chóng làm cho rượu chanh hồng nghiêng đổ hết xuống dưới.
Hầu hết rượu đổ vào trong khay rồi nhỏ giọt xuống đất, có một chút bị thấm ướt vào ống tay áo Lâm Nghiêu nhưng một giọt cũng không để lại cho anh.
Ngôn Khanh Nguyệt cong môi nở nụ cười, mặt mũi xinh đẹp liễm diễm sinh động, cô cười cực kì ác liệt gằn từng chữ hỏi anh.
“Uống ngon không?”
【Khanh Khanh giỏi quá! Chính là như vậy! Quá lợi hại! Có thiên phú làm nhân vật phản diện!】
Ngôn Khanh Nguyệt rất mang thù mà nghĩ rằng, lần đó nam chính ở trên bục đài nhỏ hù dọa cô một lần.
Cuối cùng đã trả thù về.
Ngôn Khanh Nguyệt đắc ý thúc giục: “009, xem hộ tôi tâm trạng tiêu cực của nam chính như thế nào rồi?”
【Khanh Khanh, đoạn này không phải kịch bản trọng yếu, ta không có xem xét được.】
Không xem xét được số liệu cũng không sao.
Ngôn Khanh Nguyệt bận vẫn ung dung quan sát đôi mắt đen đựng đầy đen tối của Lâm Nghiêu, thấy đáy mắt anh đầy cảm xúc âm u khó hiểu, cô càng đắc ý.
Nam chính tức giận! Anh ta chắc chắn đang tức phát điên! Cho nên mới dám mắt nhìn thẳng chằm chằm vào mình như vậy.
Đổ rượu rơi xuống đất ở trước mặt nhiều người như vậy, còn đổ lên trên quần áo của anh, cừu hận lần này còn chả phải một phát tăng đầy?
Rượu thấm ướt vào ống tay áo của người phục vụ, Lâm Nghiêu kéo một chút lên để lộ ra cánh tay gầy mà có lực.
Lâm Nghiêu căn bản không thèm để ý rượu còn sót lại lộn xộn trong khay, ánh mắt anh bình thường hay mang vẻ phiền muộn nhún nhường dần trở nên rất có tính xâm lược.
Nhìn vào khóe môi mềm ẩm ướt tỏa ra mùi cháo thấm người trộn lẫn vị rượu nhàn nhạt của Ngôn Khanh Nguyệt từng chút một, rượu còn sót lại làm ướt khóe môi.
Lâm Nghiêu chỉ rất muốn nếm thử hương vị của chén rượu Manhattan này.
Cho anh hưởng thử lần này thôi anh nguyện ý làm chó cả đời cho đại tiểu thư.
Từ gia và Ngôn gia đều cho người tìm gặp anh nói muốn giúp đỡ anh hết tất cả tiền học phí và tiền sinh hoạt từ cao trung cho đến đại học.
Điều kiện duy nhất là ngay lập tức thu thập hành lý rời khỏi Hải đô, không bao giờ được gặp lại Ngôn Khanh Nguyệt.
Lâm Nghiêu đều từ chối nhưng anh biết bản thân không có gì cả, cạnh tranh với anh nuôi và trúc mã của đại tiểu thư cũng chỉ như kiến càng lay cây.
Có thể một khoảng thời gian rất dài sau này anh sẽ không thể gặp được đại tiểu thư .
Anh muốn làm một chút chuyện có thể chống đỡ mình tiếp tục gắng gượng vượt qua cuộc đời rách rưới mờ mịt này.
Lâm Nghiêu quyết liệt mà nắm chặt cổ tay yếu ớt trắng nõn của đại tiểu thư Ngôn.
Sau đó hạ người xuống.
Nhấm nhẹ một ngụm cặp môi đỏ mềm yếu ấy, ở lúc ánh mắt Ngôn Khanh Nguyệt kinh ngạc sững sờ anh liếʍ vào trong không một chút do dự.
Sau đó đầu lưỡi giao quấn dinh dính ươn ướt không tách rời.
Lâm Nghiêu nếm được mùi rượu nhàn nhạt say nồng cùng với hương ngọt thấm ra từ giữa răng môi.
Thật lâu sau nghe thấy tiếng khóc có vẻ bất lực của đại tiểu thư kêu đau lên, cùng với một tiếng vang to kêu “ba”.
Lâm Nghiêu tỉnh táo lại khỏi sự đắm chìm, hậu tri hậu giác mới cảm nhận được gò má bên trái truyền đến một cảm giác đau muộn không nhẹ không nặng.
Khi đối mặt với con mắt ngập nước rưng rưng nén giận của Ngôn Khanh Nguyệt, anh mới lui ra đầy lưu luyến.
Hầu kết nhô ra của Lâm Nghiêu bỗng nhúc nhích lên xuống một lần như là đang nhớ đến vị gì, cực kì chân thành đáp lại.
“Uống ngon.”
Trả lời vấn đề khi nãy của Ngôn Khanh Nguyệt một cách chậm chạp.