Lại là một tên không biết sống chết đáng ghét.
Nghe được lời nói cực kì ngả ngớn thậm chí có thể gọi là đùa giỡn này, cuối cùng Ngôn Khanh Nguyệt không nhịn nổi nữa nhấc lên mí mắt mệt mỏi nhìn sang.
Người nói chuyện là một nam nhân khuôn mặt trẻ tuổi ước chừng hai mươi, ngũ quan tuấn mỹ với cặp mắt đào hoa mỉm cười, môi mỏng nhếch lên, đây là một diện mạo phong lưu bội tình bạc nghĩa.
Tướng mạo của anh cũng coi như là đỉnh cấp, cũng coi như là đứng đầu trong hai mươi người khi nãy.
Nhưng trong đầu Ngôn Khanh Nguyệt đang rất phiền không lòng thưởng thức, cô chỉ cảm thấy đây cũng là một nam nhân ồn ào đáng ghét.
Hoàn cảnh huyên náo đầy tiếng người vốn đã khiến cô không thích, thân thể mảnh mai khiến Ngôn Khanh Nguyệt ứng phó thêm mấy người đã cảm thấy mệt mỏi, mí mắt nặng nề dần ép xuống.
Nàng đang muốn nghỉ ngơi một chút, đêm nay có rất nhiều kịch bản phải diễn nên không muốn lãng phí mất sức với những người không có ý nghĩa.
Mấy người đến bắt chuyện trước đó ít nhất vẫn còn lễ phép nhưng tên này thì lời nói thẳng ra như là đang trêu đùa trắng trợn vậy.
Nhất là nhìn thấy khóe miệng nửa mang trêu chọc của người này càng làm cho Ngôn Khanh Nguyệt căm tức!
Cô phiền chán nhìn qua, khóe mắt đỏ ửng mang sự buồn bực, nói nhanh chóng không chút lưu tình từ chối.
“Không có.”
“Không có hứng thú.”
“Không có cũng sẽ không suy xét anh!”
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lạnh như băng tràn đầy không kiên nhẫn, tức giận con mắt thu thủy ngước lên tràn ngập hơi nước.
Nhìn thế nào cũng thấy dễ bắt nạt.
Cho dù là cố ý nói cho người ta tức nghe thấy giống như là đang thẹn quá hoá giận.
【Khanh Khanh, đoạn này phải chờ đến lúc mấy nhân vật trọng yếu xuất hiện mới diễn, tiếc thật.】
009 một lòng chỉ treo ở việc hoàn thành nhiệm vụ kịch bản ngay lập tức ảo não mà dậm chân đấm ngực.
Bị 009 nói như vậy Ngôn Khanh Nguyệt vừa sinh khí vừa ủy khuất hỏi ngược một câu.
“Ý cậu nói là tôi không được quát anh ta à?”
【Không phải không phải, anh ta không biết khóa mõm nên bị chửi là đáng đời! Có thể được nghe cô mắng là phúc khí của anh ta!】
Hệ thống 009 đang bận dỗ ký chủ kiêu căng nhà mình thì trong lúc vô tình liếc nhìn giới thiệu nhân vật một cái suýt nữa xù lông!
【Hỏng rồi! Khanh Khanh! Đây cũng là một nhân vật trọng yếu trong kịch bản: Văn Thời Yến, đối thủ cạnh tranh tương lai của nam chính và cũng là một trùm phản diện, về sau sẽ hợp tác với cô xúi giục cô trộm hợp đồng công ty của Ngôn gia rồi vu hãm cho Ngôn Thừa Vận.】
【Cho nên! Anh ta là đồng đội của cô! Bây giờ cô không nên đắc tội với người này!】
Xinh đẹp nhỏ kiều diễm giống hoa hồng mới nở thẹn quá hóa giận nói như vậy, Văn Thời Yến tuyệt nhiên không sinh khí, bên trong con mắt đa tình đào hoa ý cười càng tăng.
Khóe miệng của anh đè thấp xuống đầy ác liệt như càng muốn trêu chọc thêm, muốn nhìn cô lộ ra càng nhiều vẻ mặt sinh động mà tức giận.
Ngôn Khanh Nguyệt không nghĩ rằng người này nghe xong mấy câu từ chối mãnh liệt không lưu tình mà cũng không chịu từ bỏ, thậm chí còn mặt dày mặt dạn dây dưa đưa mặt lên không ngừng.
Còn...... Còn tiến gần sát rồi nói mấy lời lưu manh ở bên thính tai hơi phiếm hồng của cô!
“Tôi không tin, xinh đẹp nhỏ lóa mắt như thế lại không có bạn trai, chắc không chỉ có mỗi một bạn trai nhỉ?”
“Em biết nãy giờ đi qua đi lại có bao nhiêu người nhìn chằm chằm em không? Mấy tên đó đều đang hận không thể ngay lập tức tiến lên nói chuyện với em đấy.”
“Nhưng đáng tiếc đang kề sát lỗ tai em để nói chuyện, chỉ có tôi.”
Hơi thở ấm áp thổi vào bên tai vốn đã làm cho cả người Ngôn Khanh Nguyệt không thích ứng mà nhíu mày, mùi hương lạnh nhạt mười phần tính chất xâm lược bao phủ toàn thân của cô chỉ trong khoảnh khắc.
Nghe được những lời nói kỳ quái này cô nhận ra mình đang bị tên biếи ŧɦái lần đầu gặp mặt này đùa giỡn, ngay lập tức giận dùng hết sức xô đẩy người đó ra.
Khi đang nói chuyện một trợ lý lặng yên đi đến bên cạnh anh nói nhỏ mấy câu.
Không biết Văn Thời Yến nghe được cái gì, anh đầu tiên là hơi giật mình lông mày đẹp kinh ngạc nhướng một cái, dùng ánh mắt hăng hái đánh giá mỹ nhân kiều mềm đang hơi buồn bực ấy một lần nữa.
Cô ấy là đại tiểu thư Ngôn gia Ngôn Khanh Nguyệt?
Không trách đại tiểu thư Ngôn gia hiếm khi xuất hiện, nguyên lai là đại mỹ nhân có bề ngoài xinh đẹp như vậy, chỉ có sắc thái hơi lộ ra vẻ mệt mỏi yếu ớt, cơ thể cũng yếu kém giống như trong lời đồn.
Thần sắc bệnh tật ấy cũng chỉ làm cho mỹ nhân ngạo khí kiêu căng này trở nên yếu ớt có thể chạm đến, ngoài mạnh trong yếu thôi.
Ai cũng muốn vượt quá giới hạn để nhúng chàm, ai cũng muốn đi lên trêu chọc một chút.
Một trợ lý khác cũng đi tới nhưng không biết hoàn cảnh bây giờ là tình huống gì, anh chỉ coi không nhìn thấy chuyện gì.
“Thiếu gia Văn...... Có người tìm.”
Câu nói đó mới giúp Ngôn Khanh Nguyệt được giải phóng, nhìn Văn Thời Yến rời đi với vẻ không nỡ cô hừ lạnh một tiếng càu nhàu với 009.
“009, thế giới này của mấy người sao lại nhiều biếи ŧɦái như vậy?!”
【Chuyện này...... Chuyện này ta cũng không biết, bọn họ hỏng rồi, dám khi dễ Khanh Khanh, đáng giận thật!】
Hệ thống 009 gà mờ đột nhiên kiểm tra đến cái gì nhanh chóng nói sang chuyện khác.
【Khanh Khanh! Cô nhìn kìa! Nam chính đang ở cửa ra vào bên kia! Chúng ta đến bắt nạt anh ta nhanh! Dùng anh ta để cô hả giận!】
Tại sao nam chính lại ở chỗ này?
Nhìn sang theo lời nói của 009, Lâm Nghiêu mặc đồ phục vụ đen trắng phẳng phiu, tóc mái đen trên trán được chải vuốt gọn gàng để lộ ra cái trán sáng bóng làm thiếu đi khí chất phiền muộn như dĩ vãng, lộ ra ngũ quan càng tuấn mỹ góc cạnh.
Từ gia cảnh nghèo rớt mùng tơi của nam chính, chắc hẳn là anh đến nơi này làm nhân viên phục vụ tạm thời để kiếm thêm thu nhập.
009 còn đang buồn bực lẩm bẩm.
【Nhưng mà sao nam chính lại đột nhiên đi làm ở chỗ này...... Không có đoạn này trong nội dung cốt truyện mà.】
Không có khả năng Lâm Nghiêu lại không thấy chủ nhân nhỏ của anh cũng ở trong bữa tiệc này.
Trên thực tế anh nhận phần công việc thời vụ này là vì nghe nói đây là tiệc tối mời khách tổ chức cho đại tiểu thư Ngôn gia.
Chó sói nuôi trong nhà không thích đến gần người lại không chịu từ bỏ một tí xíu cơ hội nào để tiếp xúc với chủ nhân.
Kể từ lúc Ngôn Khanh Nguyệt đi đến, ánh mắt Lâm Nghiêu chưa từng dời khỏi trên người cô.
Anh cũng biết có bao nhiêu nam nhân trong bóng tối đang ngấp nghé đại tiểu thư, chỉ đếm số người dám lên bắt chuyện đã không phải số ít.
Lâm Nghiêu không có bất kỳ lập trường nào để ngăn cản người khác ngấp nghé Đại tiểu thư của mình.
Anh chỉ có thể mờ mịt dòm ngó ở trong rãnh sâu đầy âm u toan tính muốn thu được một chút ít khen thưởng.
Lâm Nghiêu như vô tình hoặc cố ý mà đứng tầm mười phút ở bên cửa cuối cùng mới được đại tiểu thư Ngôn gia đang nhíu mày nén giận vì bị nam nhân dây dưa không ngớt trêu lòng phát phiền chú ý tới.
Ngôn Khanh Nguyệt đang phiền lòng, đề nghị của 009 rất vừa ý cô, lúc đối mặt với cặp mắt đen mờ mịt trầm nặng phiền muộn ấy cô còn khẩn trương một chút.
Nhưng mà nháy mắt sau như là chú ý thấy Ngôn Khanh Nguyệt đang khẩn trương, đáy mắt Lâm Nghiêu âm u trầm lạnh ngay lập tức biến mất triệt để, sau đó lại khôi phục bộ dạng ngoan ngoãn cung kính.
【Bắt nạt anh ta! Khanh Khanh, ta vừa thấy Ngôn Thừa Vận và Từ Thịnh Hoài phải một lát nữa mới đến, vừa vặn làm cho bọn họ biết sự hư hỏng của cô!】
Bộ dáng Lâm Nghiêu không phải giả vờ cung kính e ngại làm cho trong đầu Ngôn Khanh Nguyệt đang khẩn trương dần thư giãn lại.
Cô nâng đầu ngón tay tinh tế tròn trịa hơi lung lay trong không khi, thái độ kiêu căng ra lệnh tùy ý: “Cậu, đến đây cho bản tiểu thư.”
Giống như trong dự liệu của Ngôn Khanh Nguyệt, Lâm Nghiêu đi lên đầy trung thực không dám sinh ra một chút tâm tư phản kháng, thậm chí là còn luôn cúi mắt thấp xuống, ánh mắt đặt trên mặt đất.
Như là không dám nhìn nhiều hai mắt về phía cô.
“Nam chính vẫn còn bình thường hơn, Từ Thịnh Hoài với cái tên Văn Thời Yến lúc nãy, một tên biếи ŧɦái một tên lỗ mãng! Đều không phải người tốt đẹp gì.”
Ngôn Khanh Nguyệt còn đang oán trách cùng 009, thật tình cũng không biết suy nghĩ đáy lòng Lâm Nghiêu ác liệt khó nói thành lời còn quá đáng hơn nhiều so với những cái tên kia.
Nửa đêm tỉnh giấc không giờ phút nào anh không nghĩ đến việc dùng đôi tay ti tiện như bùn kéo đại tiểu thư kiêu căng yếu ớt như trăng trên trời xuống để trầm luân với anh.
Bắt nạt hoa hồng nhỏ kiêu ngạo kiều mềm đến mức nước mắt liên tục, sau đó dùng lời hay ý đẹp dỗ nhẹ người đang ôm trong ngực, làm cho cô vừa thẹn vừa giận bực bội hết mức mà thưởng cho mình mấy cái tát mềm nhũn.
Tất cả những cái suy nghĩ mờ mịt này đều biến mất ở trong đôi mắt đen đặc, nó ngụy trang bản thân thật kỹ mới không dọa sợ đại tiểu thư quá mức.