Tiếng ve ngày mùa hè kêu, tháng chín đến ngày tựu trường.
Thời tiết nóng vừa trôi qua nhưng trong không khí vẫn còn giữ lại sự oi bức.
Hải Đô nhất trung được xem là cao trung tư nhân tốt nhất ở đế đô, vì thuận tiện cho việc quản lý và an toàn học sinh, nơi đây luôn cấm xe cá nhân đi vào trong.
Chỉ có một chiếc xe Volvo điệu thấp xa xỉ màu ám tro chạy chậm rãi vào trong sân trường không có trở ngại, không một ai dám chạy lên ngăn chặn nó.
Các phụ huynh xách theo túi lớn túi nhỏ đưa đón con cái nhập học lau mồ hôi trên trán, nhìn chiếc xe to như quái vật khổng lồ màu xám tro kia.
Toàn bộ người dân Hải Đô đều biết......
Chiếc xe duy nhất được mở trường hợp đặc biệt kia là thuộc về Ngôn gia.
Trong xe đang cung phụng Ngôn Khanh Nguyệt - đại tiểu thư thiên kim duy nhất được nuôi 18 năm ở Ngôn gia.
Các phụ huynh trùng hợp đang xếp hàng chờ lấy giấy đăng ký nhập học, nhàn rỗi nhàm chán bắt đầu xì xào bàn tán.
Những bí mật lùm xùm của Ngôn gia coi như đã được lan truyền hết trong vòng tròn tầng trung đến thượng đẳng ở đế đô .
"Nghe nói đại tiểu thư Ngôn gia về nước, chuyển trực tiếp đến nhất trung đi học, trận thế lớn thật."
“Đúng vậy, chủ nhà bây giờ là một đứa con nuôi, thế nào chả phải mang đại tiểu thư người ta mời về nước hầu hạ.”
Cũng có phụ huynh không rõ tình thế gia tộc ở Hải Đô.
Không quen nhìn cảnh bản thân với con cái ở chỗ này đang đổ mồ hôi thở hổn hển mà tiểu thư Ngôn gia lại có thể ngồi thư thái trong xe hưởng điều hòa mát mẻ.
Không nhịn được lầm bầm vài câu chua chát.
Dựa vào cái gì, đều đóng học phí ở nhất trung như nhau.
Có người đẩy phụ huynh này một cái, thở dài một hơi.
“Đây là Ngôn gia, nói chuyện cẩn thận một tí.”
“Ngôn gia người ta góp nhiều tòa nhà cho nhất trung như thế, không phục thì đi mà góp hai căn đi.”
“Nhưng mà nghe nói từ lúc ra đời cơ thể đã không khỏe mạnh, nuôi một năm ở nước ngoài cũng không tốt hơn nên lại phải trở về nước......”
"Đại tiểu thư này không biết là số tốt hay là số không tốt nữa."
Dù sao... phần lớn mọi người đều ngầm hiểu ý nhau...
Đại tiểu thư bệnh thoi thóp như này, đoán chừng sống không lâu nữa......
.....
Phụ huynh trao đổi tin đồn ở bên ngoài, người trong xe không nghe được hoặc là cũng không thèm để ý.
Trong xe, thiếu nữ mới mười tám tuổi đang hơi nghiêng đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô có mái tóc dài đen đậm như mực rất đẹp, tóc xoăn rong biển rũ xuống tùy ý đằng sau thắt lưng, cho dù là từ từ nhắm hai mắt, hàng mi thon dài cũng hơi hơi lay động như cánh bướm.
Ngũ quan xinh đẹp tuyệt sắc, khuôn mặt trắng muốt như ngọc để lộ đôi môi đỏ bừng oánh nhuận.
Chỉ có giữa hàng lông mày là để lộ ra vẻ bệnh trạng, đôi mi thanh tú hơi mang vẻ bực bội, lúc cặp mắt lạnh nhạt mở ra bên trong đó phản chiếu một hồ nước trong suốt.
Thiếu nữ bệnh trạng yếu ớt cho dù đang lộ ra vẻ mặt bực bội lạnh lùng cũng không khiến người khác cảm thấy phiền chán.
Ngược lại càng thúc dục đáy lòng người khác sinh ra mong muốn bảo vệ cô, bảo hộ cô ở sau lưng, ôm cô vào trong lòng ngực.
Ngôn Khanh Nguyệt thực sự rất phiền, môi cô mím lại đầy lạnh nhạt, nâng má nhìn ngoài cửa sổ nhưng cũng không phải đang nhìn xe cộ như nước ở bên ngoài.
Hệ thống 009 trong đầu cô đang kêu to inh ỏi thúc giục cô làm nhiệm vụ, nó chỉ sợ ký chủ kiếm cớ lười biếng.
Ngôn Khanh Nguyệt cũng không phải người bình thường, nói đúng ra thì, cô là một người làm nhiệm vụ xuyên nhanh chủ yếu phụ trách đóng vai nhân vật phản diện NPC ở các thế giới.
Nơi đây cũng chỉ là một thế giới hiện đại trong ngàn vạn thế giới xuyên nhanh được cải tạo từ một chương trình cực kỳ phức tạp nào đó.
Kể từ lúc Ngôn Khanh Nguyệt tiến vào thế giới này tuyến truyện chính mới thực sự bắt đầu, thế giới bắt đầu vận chuyển.
Mà thế giới này vây quanh nam chính tên Lâm Nghiêu, một người có tuổi thơ đầy bi thảm, cha mẹ đều mất, họ hàng thì ngược đãi, cuộc đời của anh bắt đầu như trong địa ngục.
【Cha thích cờ bạc, mẹ thì bị bệnh, gia đình tan vỡ, thật là một kẻ đáng thương.】
Hệ thống 009 còn đang kêu than về vận mệnh bi thảm của nam chính.
Ngôn Khanh Nguyệt hơi nhíu lông mày một chút, không lưu tình mà đánh gãy nó: "Tôi là nhân vật phản diện."
Nam chính cuộc sống bi thảm, sẽ có nhân vật phản diện là cô đây xen vào để làm nổi bật.
Cho nên... hệ thống thông cảm nam chính, còn không tính là đang bên trong thì ích kỉ bên ngoài thì vô tư hay sao?
【Đúng ha, cương vị trước của ta là đưa ấm áp cho nam chính, mắc phải bệnh nghề nghiệp.】
【Vậy ký chủ dự định dày vò nam chính như thế nào, há há.】
Hệ thống 009 chính là kẻ làm cái gì yêu cái đó.
Môi Ngôn Khanh Nguyệt mấp máy, không thèm để ý tên ngốc nghếch này.
"Đưa bối cảnh thế giới cho tôi xem chút."
Trong thế giới này, Ngôn Khanh Nguyệt là dòng máu duy nhất còn sót lại của lão gia chủ Ngôn gia, cô từ nhỏ cơ thể đã yếu ớt, một năm trước được đưa ra nước ngoài để điều dưỡng thân thể.
Chuyến này cô về nước là để tranh vị trí gia chủ cùng anh nuôi, hay chính là gia chủ Ngôn gia hiện tại Ngôn Thừa Vận.
Trong thiết lập, Ngôn Khanh Nguyệt là một mỹ nhân vô dụng, ngu ngốc ngạo mạn, tâm tư thâm độc, cô tự cho mình mới là người thừa kế duy nhất của Ngôn gia.
Tên anh nuôi kia còn không có một tí dòng máu nào của Ngôn gia mà cũng xứng tranh với cô?
Đến nỗi nam chính Lâm Nghiêu, xuất thân bần cùng, được miễn học phí dựa vào thành tích ưu dị mới vào học ở Hải Đô nhất trung.
Trong thiết lập của nội dung cốt truyện, anh sẽ thành bạn cùng bàn với Ngôn Khanh Nguyệt cao ngạo ngang ngược.
Anh ta không thích người chuyên ỷ thế hϊếp người như Ngôn Khanh Nguyệt, vì vậy anh luôn có thái độ hờ hững với đại tiểu thư, điều này tất nhiên là chọc giận Ngôn Khanh Nguyệt có tính tình tự cao tự đại.
Trong trường học, Ngôn Khanh Nguyệt ỷ vào quyền thế của Ngôn gia cổ vũ các bạn học ức hϊếp nam chính khiến kiếp sống học sinh cao trung của anh trải qua vô cùng gian khổ.
Kết cục là nam chính Lâm Nghiêu thật ra là anh em ruột của con nuôi Ngôn gia Ngôn Thừa Vận, hai người chung tay chỉnh đốn Ngôn Khanh Nguyệt vạch trần việc ác của cô khiến cô thân danh đều hư tổn.
Cuối cùng, Ngôn Khanh Nguyệt bị trưởng bối trong Ngôn gia ghét bỏ đưa ra nước ngoài một lần nữa, cô ở nước ngoài không một ai để ý mà chết vì buồn bực, hưởng thọ tuổi 20.
Làm một nhân vật phản viện, nhiệm vụ của Ngôn Khanh Nguyệt chính là ma luyện nam chính ở thời kì cấp ba, thuận tay giúp hai anh em ruột nhận ra nhau để thúc đẩy kịch bản phát triển.
【Khụ khụ! Ký chủ! Rõ chưa!】
【Nhiệm vụ của chúng ta là... gây sự! Tìm đường chết! Làm cho tất cả mọi người đều chán ghét rồi vứt bỏ cô!】
Ngôn Khanh Nguyệt lười biếng mà nhắm hai mắt nặng nề, cô thuận miệng đáp lại một cách có lệ.
"Biết rồi, tôi mệt."
Mệt mỏi quá, nhìn giới thiệu kịch bản một lúc đã mệt mỏi.
Thế giới xuyên nhanh dùng chính thân thể của mình, tất cả kịch bản cũng vì Ngôn Khanh Nguyệt mà thay đổi thích hợp.
Ví dụ như trong thế giới này, đại tiểu thư Ngôn ngang ngược càn rỡ là một con ma bệnh.
Cơ thể bệnh trạng suy nhược càng là giúp tăng thêm sự phách lối ác độc của Ngôn Khanh Nguyệt.
【Ký chủ, vậy cô nghỉ ngơi trước. Đợi một hồi chúng ta sẽ là lần đầu nhìn thấy nhân vật chính.】
【Nhất định phải phát huy thật tốt, cho anh ta kiến thức đến nhân vật phản diện độc ác như chúng ta lợi hại ra sao!】
【Há há!】
Hệ thống 009 xoa tay hầm hè hận không thể ngay bây giờ cho nam chính một chưởng để ra oai!
Nhớ đến cơ thể của đại tiểu thư. Cho dù đang là giữa hè, không khí trong xe cũng không dám chỉnh quá thấp.
Tài xế nóng đến cái trán đổ ra mồ hôi cũng không dám nói gì, dù sao đang ngồi đằng sau là đại tiểu thư Ngôn gia được ngàn sủng vạn sủng.
"Đại tiểu thư, đến rồi."
Tài xế đợi một hồi cũng không nghe thấy đáp lại, anh quay đầu nhìn...
Ngôn đại tiểu thư bệnh thoi thóp trong truyền thuyết đang nhắm mắt nghỉ ngơi dựa nghiêng vào trên đệm lót.
Vợ chồng Ngôn gia mất sớm kia đều có bề ngoài ưa nhìn, đại tiểu thư Ngôn gia càng là tổ hợp nét đẹp của cha mẹ.
Bề ngoài liễm diễm nhưng mà trong ngũ quan tuyệt sắc lại có rườm rà hơi bệnh làm mài đi mấy phần sắc bén trên đó.
Một sợi tóc đen rũ xuống bên cạnh môi của cô, càng làm nổi bật hình ảnh mỹ nhân như tranh vẽ.
Từ khuôn mặt trắng noãn ốm yếu đi xuống dưới là eo thon tinh tế yết ớt lại uyển chuyển, cổ tay trắng muốt kiều mềm của cô đang khoác lên trước ngực.
Đây chính là thiên kim đại tiểu thư hòn ngọc quý trên tay được kiều sinh quán dưỡng ngàn sủng vạn sủng ở Ngôn gia.
Một màn bệnh mỹ nhân chìm vào giấc ngủ làm tài xế nhìn sững sờ hoảng hốt một lúc lâu.
Anh cũng là lần đầu thấy đại tiểu thư Ngôn gia, chỉ nghe nói thân thể yếu ớt nhưng tính tình lại cao ngạo ngang ngược nên mới bị đưa ra nước ngoài.
Không nghĩ tới là bệnh mỹ nhân lại đẹp như vậy, làm người khác cho dù có ấn tượng tiêu cực trước đó cũng rất khó sinh ra ác cảm.
Xe cũng không nên đậu mãi tại trước tòa nhà của trường học, tài xế ho khan một cái lôi trở lại cái hồn suýt nữa bị ném đi của mình.
Anh lên giọng một lần nữa nhắc nhở một câu.
"Đại tiểu thư tỉnh giấc, đến nơi rồi."
...
Bên trong xó xỉnh của góc rẽ lầu học có một chỗ âm u ánh sáng cũng không thể chiếu tới.
Nam chính trong miệng 009 - Lâm Nghiêu cầm cái chén vừa đổ nước nóng, đang đứng tại chỗ không nhúc nhích cùng với ánh mắt mờ mịt.
Bởi vì bị ánh đèn che khuất tầm mắt, anh chỉ có thể thấy một bàn tay trắng nõn mềm mại yếu ớt lộ ra từ cửa xe.
Ánh sáng đánh vào đầu ngón tay trắng nõn ấy sáng kinh người.
Cô có vòng eo thon tinh tế đầy uyển chuyển, rất thích hợp để ôm vào cũng khiến người nhìn nhịn không được muốn chơi đùa.
Đại tiểu thư sinh ra trong nuông chiều, phải có tài xế giúp đỡ mở cửa, đạp hụt một bậc thang cũng hừ nhẹ một tiếng trong vô thức.
Anh đang đứng ngược phía ánh sáng, trên lông mi phiền muộn không có chút tia nắng chiếu vào, trong lòng lại bật lên ý niệm âm u.
Bản thân kẻ sinh hoạt trong khe cống ngầm, lúc nào cũng muốn kéo mây nơi chân trời xuống dưới để trộm một ít ánh sáng.
Vòng eo tinh tế yết ớt như thế, nếu dùng thêm chút sức chắc hẳn là sẽ gãy.
Nhưng anh không muốn đem đại tiểu thư như vậy kéo xuống bên trong vũng bùn trầm luân, chỉ là muốn cô bố thí một chút ánh sáng từ giữa khe hở ngón tay thôi.
Có thể như thế là đủ rồi.