Quyển 1 - Chương 7

“Anh...!”

Thân thể của Giang Tử Khâm ngửa ra sau, hai tay Quý Yến Lễ chống ở trên tay vịn ghế dựa của cô, bao phủ cô ở dưới thân mình.

L*иg ngực màu đồng cổ và thân thể gầy gò của Giang Tử Khâm hình thành cảm giác tương phản rõ ràng.

“Đại tiểu thư.”

Quý Yến Lễ cúi đầu nhìn cô, con ngươi đen kịt giống như vòng xoáy cuốn vạn vật vào trong đó không có cách nào chạy thoát.

“Tôi không muốn…”

Vành tai Giang Tử Khâm trong khoảnh khắc đã đỏ bừng, đuôi mắt ẩm ướt phiếm hồng, bông hoa hồng đỏ trước ngực bị một tay hắn khinh nhờn, sau đó tiện tay ném trên mặt đất.

“Ngài còn diễm lệ hơn cả hoa hồng.”

Hắn thì thầm khen ngợi cô.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Giang Tử Khâm cũng có thể cảm nhận được nhiệt khí bốc lên từ ngực hắn.

Nóng, nóng như thiêu đốt.

Giang Tử Khâm ngẩng đầu lên, nửa người trên không tự giác thẳng tắp, lại không thể tránh né, vòng eo mảnh mai đến mức không thể nắm trọn trong tay, đầu mũi ửng hồng.

Tư thế này khiến chuông báo động trong lòng cô vang lên, ngón tay cô nắm chặt tay vịn, đầu ngón tay trắng bệch.

Hơi thở Quý Yến Lễ hơi trầm xuống.

Bởi vì trên người bị thương, hô hấp của hắn rất nặng, các cơ bắp phồng lên trên đôi cánh tay khi chống vào lưng ghế.

Ngay khi Giang Tử Khâm không chịu nổi muốn đẩy Quý Yến Lễ ra, hệ thống trong đầu bắt đầu nhắc nhở nhiệm vụ.

[Mời ký chủ phối hợp hoàn thành, khi tích lũy hoàn thành ba nhiệm vụ, có thể loại bỏ buff tiêu cực của nhân vật.]

Giang Tử Khâm dừng động tác lại.

Ngón tay Quý Yến Lễ thon dài, mu bàn tay rất lớn, dưới làn da màu đồng cổ là gân xanh rõ ràng lại mang theo cảm giác mạnh mẽ.

Hắn chậm rãi nắm lấy bắp chân của Giang Tử Khâm, quỳ một gối trước mặt cô, giống như kỵ sĩ đang cúi đầu thần phục nàng công chúa của mình.

Làn váy màu đỏ bị vén qua một bên, lộ ra đôi chân dài mảnh mai thẳng tắp, da thịt mềm mại chợt tiếp xúc với không khí, mẫn cảm ửng hồng.

Một bàn tay có thể nắm chặt...

Trên chân Giang Tử Khâm còn mang một đôi giày cao gót màu đỏ, xương mắt cá chân xinh đẹp tinh xảo.

“Buông ra…”

Đuôi mắt cô ửng đỏ như màu san hô, giọng nói run rẩy.

Quý Yến Lễ nắm lấy lòng bàn chân của cô, đôi mắt đen kịt như màn đêm rủ xuống...

Nụ hôn tựa như chuồn chuồn lướt nước.

Giang Tử Khâm xấu hổ, đuôi mắt ướt đỏ, ngón tay xanh mướt vươn xuống phía dưới, ngay

cả đầu ngón tay cũng là màu đỏ mê hoặc.

“Được rồi…”

Cô buông váy xuống, ánh mắt xung quanh đều có chút hoảng hốt.

Một lúc lâu, ai cũng không mở miệng.

Tầm mắt của mọi người còn dừng lại ở bắp chân bị che lấp của Giang Tử Khâm.

Làn da của cô rất trắng, màu da Quý Yến Lễ lại là màu đồng cổ gợi cảm, lúc cầm chân Giang Tử Khâm, lực đánh vào thị giác một chút cũng không nhỏ.

Đôi chân trắng trẻo, rất dễ dàng bị in dấu bởi những thứ khác.

Quý Yến Lễ quỳ nửa người dưới đất, đôi mắt đen sâu thẳm như có thứ gì đó đang cuộn trào, dưới ánh đèn trông thật sắc bén.

Lâu Vọng nhìn toàn bộ cảnh tượng này, bỗng cảm thấy khô họng, Giang Tử Khâm trông thật sự rất mềm yếu, dù ở bất kỳ đâu trên cơ thể cũng đều mềm mại, đầy sức hút.

"Không tệ."

Giang Minh rất hài lòng, ông phất tay, ra hiệu cho người giúp việc dẫn hắn đi.

"Đưa người đến chỗ bác sĩ Kỷ để chăm sóc cẩn thận."

Người của Nhϊếp gia vẫn có chút do dự.

Giang Minh đặt ly rượu đế cao xuống bàn tròn “bốp” một tiến, âm thanh không lớn nhưng như đập thẳng vào tim họ, khiến họ run lên.

"Tôi muốn người từ Nhϊếp gia các anh, còn vấn đề gì nữa không?"

Giang Tử Khâm chớp chớp mắt, cô không nhận ra những ánh mắt mờ ám đang dõi theo, cúi đầu suy nghĩ.

Xem ra, Giang Minh thực sự rất yêu thương con gái của mình, muốn gì ông cũng sẵn sàng đồng ý.

Không lạ khi nguyên chủ lại trở nên kiêu căng và bướng bỉnh như vậy.