Cô không biết rốt cuộc người này đã phạm vào sai làm gì, nhưng theo tiến trình của câu chuyện, nhân vật phản diện vẫn chưa bắt đầu làm hại bất kỳ ai vô tội. Giờ đây, hắn lại bị trói và chịu đựng loại tra tấn này, thậm chí không thể tự sát.
Với cách đánh như thế này, chẳng mấy chốc hắn sẽ bị đánh chết tươi.
Nếu điều đó xảy ra, nhiệm vụ của cô sẽ hoàn toàn thất bại.
"Bốp─"
Lại một đòn nặng nề nữa, Quý Yến Lễ nghiêng đầu phun ra một ngụm máu tươi, hắn khẽ rên lên một tiếng, rồi cúi đầu không rõ sống chết.
Giang Tử Khâm cuối cùng cũng không thể ngồi yên thêm nữa, cô đứng phắt dậy.
"Két—"
Tiếng ghế kéo lê chói tai làm tất cả mọi người dừng hành động trong tay lại.
Trong chớp mắt, ánh nhìn của mọi người đều đổ dồn về phía Giang Tử Khâm.
"Ai vậy?"
"Chuyện gì xảy ra thế?"
"Chẳng phải là đại tiểu thư nhà họ Giang sao?"
Lâu Vọng cũng ngạc nhiên trong giây lát, "Giang tiểu thư."
"Tử Khâm." Người đàn ông trung niên nghiêm mặt, lông mày nhíu chặt, "Ngồi xuống, như thế này còn ra thể thống gì."
Giang Tử Khâm vốn có tính cách mềm mỏng, bảo cô diễn vai kiêu kỳ của bản thân trước đây ít nhiều cũng có phần lúng túng, ngược lại trông cô như một con mèo đang giương nanh múa vuốt, rất yếu đuối, không có chút chút lực tấn công nào.
"Cha, con muốn mua anh ta."
Cô kiên trì lên tiếng.
Người đàn ông trên sân khấu dường như cảm nhận được điều gì đó, hắn hơi ngẩng đầu lên, hốc mắt rất sâu, đồng tử đen kịt, ánh mắt sâu thẳm như một con rắn độc lạnh lùng, nhìn không thấy đáy.
Rõ ràng là đã bị đánh gần chết, nhưng ánh mắt của hắn vẫn sắc bén lạnh lẽo như một kẻ thống trị.
Ngay khi Giang Tử Khâm chạm phải ánh mắt của hắn, toàn thân cô lạnh toát, lông tơ cũng dựng đứng cả lên.
Không đợi cô kịp phản ứng, Quý Yến Lễ đã dời tầm mắt đi, trán hắn đầm đìa mồ hôi, đôi môi mím chặt.
"Cha." Giang Tử Khâm quay đầu nói với Giang Minh, "Vài ngày nữa là đến buổi lưu diễn của con rồi. Con thấy dáng vẻ của anh ta trông không tệ, thân thủ có vẻ cũng tốt. Vừa lúc công ty của con vẫn chưa chọn được vệ sĩ mới cho con, mua anh ta cũng xem như có ích."
"Đánh chết anh ta thì quá lãng phí."
Những ký ức của thế giới này đã được cô tiếp nhận hoàn toàn.
Nguyên chủ từ nhỏ đã học nhiều môn nghệ thuật, trong đó vũ đạo là sở trường của cô. Cô cũng đã thành công tổ chức các buổi lưu diễn dựa vào năng lực của mình, trở nên có chút tiếng tăm trong giới vũ đạo.
Những người cầm roi trên sân khấu đã ngừng lại, nhìn về phía Giang Tử Khâm, sau đó lại nhìn Giang Minh, không biết nên quyết định thế nào.
"Đại tiểu thư, điều này..."
Người bị Nhϊếp gia sắp đặt ở đây, nhưng họ càng không dám đắc tội với nhà họ Giang.
Giang Minh thấp giọng nói, "Vệ sĩ?"
Ông khẽ hạ mắt, như thể đang suy nghĩ điều gì.
Mái tóc đen dài của Giang Tử Khâm buông lơi trên vai, chiếc váy đỏ rực rỡ tương phản rõ nét với làn da trắng lạnh, tạo nên một vẻ đẹp ấn tượng.
Vẻ đẹp tựa như người trong tranh vẽ khiến cho những người xung quanh đều nín thở.
"Đúng vậy." Giang Tử Khâm gật đầu, "Lần biểu diễn trước, fan hâm mộ suýt nữa xông lên sân khấu, quá nguy hiểm. Con còn đang muốn tìm thêm vài vệ sĩ, vừa hay anh ta khá hợp mắt con."
Lâu Vọng chống tay lên cằm, đôi mắt hẹp dài không lộ ra cảm xúc gì, trợ lý đứng sau anh ta có vẻ không hài lòng, há miệng nhưng lại ngập ngừng.
Đã nghe nói rằng tiểu thư nhà họ Giang lăng nhăng, đã qua lại với vô số đàn ông. Trước đây cậu ta không tin, nhưng bây giờ cậu chủ của mình đang ngồi đây, mà Giang Tử Khâm lại muốn mua một người đàn ông khác?
Giang Minh chỉ tay về phía Quý Yến Lễ, "Con muốn anh ta?"
Giang Tử Khâm nhất thời không đoán được ý ông là gì, ngập ngừng gật đầu.
"Đưa người tới đây." Giang Minh vẫy tay.
Ông nổi tiếng trong giới với sự tàn nhẫn, mặc dù những người trên sân khấu là người của Nhϊếp gia, nhưng ở trên sân nhà của Giang gia, bọn họ không dám chống đối.
"Dạ."