“Ầm ầm!”
Có cái gì đó đập vào cửa, cùng với tiếng la hét liên tiếp vang lên.
"Quái vật!"
“Cái gì vậy!”
“Á…”
Giang Tử Khâm nhìn ra ngoài cửa theo giọng nói, thiết bị báo động trên đỉnh đầu bắt đầu rung lên, vòng sáng màu đỏ không ngừng chuyển động.
“Báo động! Báo động!”
"Cửa chính đã bị phong tỏa."
“Kính mong các vị giữ bình tĩnh, trở lại phòng của mình, khóa kỹ cửa sổ, vật thí nghiệm số 21 chạy trốn, hệ số nguy hiểm cực cao, hơn nữa có tính công kích rất mạnh đối với nhân loại."
Đội vệ sĩ đã xuất động.
Giang Tử Khâm nhìn cửa bị đυ.ng lung lay sắp đổ, cả người đều ngây ngẩn, "Thứ gì thế?
Nham Thanh nhíu mày, nói: "Là vật thí nghiệm bị khâu lại.”
Giang Tử Khâm quay đầu nhìn hắn ta, "Khâu lại?”
Vẻ mặt Nham Thanh nghiêm túc, hắn ta không giải thích nhiều, "Chúng ta phải rời khỏi đây.”
Hắn ta ôm lấy Giang Tử Khâm từ trên bàn, Giang Tử Khâm ôm lấy cổ Nham Thanh, "Nhưng bên ngoài…”
Trong lòng cô có loại dự cảm không tốt.
Nham Thanh nói: "Không thể ở lại đây, nhất là em, vật thí nghiệm trốn ra sẽ càng ngày càng nhiều.”
Giang Tử Khâm nói: "Tôi?”
Nham Thanh gật đầu, nói: "Bọn họ sẽ đuổi theo mùi của em, vào phòng Giang Minh.”
Tất cả mọi việc xảy ra quá đột ngột, Giang Tử Khâm thậm chí còn chưa kịp hỏi rõ ràng thì cửa đã bị mở ra từ bên ngoài.
Đập vào mắt cô đầu tiên chính là một con quái vật hình người có cánh, đồng tử đen kịt, khóe miệng bị rạch ra, kéo dài đến bên tai, cả người nó đều là máu, trong nháy mắt nhìn thấy Giang Tử Khâm, chân sau đã dùng sức nhảy lên mặt đất, lập tức nhào tới!
“Roẹt…”
Móng tay của Nham Thanh dài ra, một tay hắn ta ngăn quỷ nhỏ lại, móng vuốt bén nhọn vậy mà lại không có cách nào xuyên thấu nó, tựa như chạm vào một tầng sắt, phát ra tiếng ken két khiến người ta nghiến răng.
Hắn ta dùng một cước đạp quỷ nhỏ xuống đất.
Thật ghê tởm.
Trên người quỷ nhỏ không biết dính máu của ai, còn có một chuỗi ruột nát, lúc bị hắn ta đạp bay, nội tạng không trọn vẹn rơi đầy đất.
Trong dạ dày Giang Tử Khâm khó tránh khỏi buồn nôn, mùi máu tươi mang theo cảm giác tồn tại không thể bỏ qua chui vào chóp mũi của cô.
“Em không sao chứ?”
Nham Thanh đỡ cô một cái, sắc mặt Giang Tử Khâm trắng bệch, hốc mắt ửng đỏ, muốn nôn cũng không nôn ra gì.
“Không sao…”
Tiểu quỷ phát ra tiếng kêu “xì xì…”, nước bọt tanh hôi chảy ra khỏi cái miệng đầy máu của nó, trộn lẫn với máu của người khác, nhỏ trên mặt đất.
[Ăn, ăn—”
Ánh mắt của nó không hề có lòng trắng, cực kỳ dị dạng và kỳ lạ.
[Giang, Tử Khâm...]
Dường như quỷ nhỏ nhận được mệnh lệnh nào đó, ánh mắt trừng lớn không chớp nhìn Giang Tử Khâm, đang chờ đợi thời cơ tiến lên lần nữa.
Nham Thanh giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay.
Thật phiền phức.
Giang Tử Khâm cũng nhận ra hình như con quái vật kia chỉ nhìn chằm chằm một mình cô, bước chân lui về phía sau.
“Nham Thanh…”
Giang Tử Khâm có thể cảm giác được Nham Thanh không phải “người bình thường”, nhưng ít nhất hiện tại, Nham Thanh là người duy nhất có thể bảo vệ cô.
“Đừng sợ." Nham Thanh lắc lắc bàn tay đau nhức.
Nếu như hắn ta không bị thương, loại vật thí nghiệm thất bại cấp thấp này dù cho nhảy ra mười cái đều không thành vấn đề.
Hiện tại tuy rằng có thể đánh thắng, nhưng thời gian lãng phí sẽ dài hơn nhiều.
Nham Thanh nói: "Không thể ở đây lâu, lát nữa anh đẩy em ra, em cứ chạy thẳng về phía trước, đến phòng Giang Minh sẽ tạm thời an toàn.”